Mùa đông năm nay tuyết rơi rất muộn, mãi đến đầu tháng chạp, mới rơi trận tuyết đầu tiên, kết quả có trận tuyết này đi đầu, bầu trời mấy ngày sau đó gần như đều u ám, cho dù là giữa trưa, trời cũng âm u, giống như lúc nào cũng có thể rơi trận tuyết tiếp theo.
Tối qua gió đông bắc thổi một đêm, sau khi trời sáng gió lớn không những không ngừng, ngược lại còn lớn hơn, gió bắc gào thét cuốn lên những vật nhỏ và cát bụi trên mặt đất, khiến chung quanh đều mờ mờ một màu vàng, có chút giống như bão cát của đời sau. Nhìn hoàn cảnh bên ngoài tồi tệ như thế, gần như cả ngày Triệu Nhan không ra khỏi cửa, bảo Tiểu Đậu Nha đóng hết các cửa sổ lại, sau đó gọi Tào Dĩnh và hai tỷ tỷ đến, cùng họ chơi bài cả ngày, còn về vị đường tỷ đang giảm béo, cũng đổi thành hoạt động ở trong phòng.
Đợi khi buổi chiều qua đi hơn nửa, gió bắc mãnh liệt mới từ từ ngừng lại, nhưng tầng mây trên bầu trời càng dày đặc hơn, càng đen hơn, mắt thấy tuyết sắp rơi, quả nhiên, nửa canh giờ nữa trôi qua, trời bắt đầu rơi vài bông tuyết nhỏ xíu, sau đó tuyết càng lúc càng lớn, sau đó trở thành tuyết lông ngỗng, vừa rơi nửa canh giờ, trời đất đã trở thành một mảnh tuyết trắng.
Bên ngoài tuyết lông ngỗng bay bay, trong phòng đám người Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng không đánh bài nữa, mà bắt đầu ăn cơm, bởi vì họ đánh bài quá nhập tâm, kết quả là cơm trưa cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3697547/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.