Thẩm Chi Ưu đem một túi nho xanh về, vui vẻ cầm chúng đi rửa rồi để lên đĩa, vừa hát vu vơ vài câu, vừa đặt đĩa nho xanh lên bàn.
Âu Minh Triết ngồi trong thư phòng nghe thấy tiếng hát của vợ thì khẽ cười, ánh mắt anh nhìn về phía cửa rồi bất giác sấp tài liệu trên tay lại bị anh vứt một xó, còn anh thì đủng đỉnh mở cửa ra khỏi phòng xem.
"Bà xã à, em thật trẻ con!"
Thẩm Chi Ưu giật mình xoay người lại nhìn về phía thư phòng, nghe anh nói thế, trong lòng cô lại sinh lên nỗi tự ái, cô nhướn mày, bĩu môi:
"Trẻ con thì làm sao? Vô Sỉ tiên sinh còn dám chê tôi như vậy thì xin hỏi ngài có trẻ con được như tôi không?"
Âu Minh Triết chỉ biết lắc đầu cười khổ. Âu Phong Kì từ trong phòng ngủ của cậu đã nghe thấy giọng nói của cô vọng vào thì tỉnh giấc, cậu vui vẻ chạy ra khỏi phòng đón cô, trực tiếp chạy ngang qua cha cậu rồi ôm chầm lấy cô:
"Mama đã về!!"
Cô mỉm cười, dang tay ôm lấy cậu con trai của mình rồi xoa đầu, nói:
"Mama có mua một chút nho để trên bàn đấy, con và baba tự lấy ăn đi nhé!"
Âu Phong Kì nghe đến nho liền sáng mắt, cậu và cha cậu có chung sở thích ăn nho xanh, cô vừa dứt lời thì cậu đã vui vẻ reo hò, nhanh chân chạy đến ăn. Âu Minh Triết từ nãy giờ chỉ đứng một bên xem cảnh tình cảm mẫu tử giữa cô và Âu Phong Kì thì chau mày khó chịu.
"À...Âu Chi Linh đâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1588022/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.