"Nói, vì sao lại có mùi nước hoa ở trên áo anh?" Thẩm Chi Ưu cầm chiếc áo sơ mi lên, giơ trước mặt Âu Minh Triết, tức giận tra hỏi.
Âu Minh Triết đang xem hợp đồng trên laptop thì dừng lại, anh ngước đầu lên nhìn cô, khó hiểu nói:
"Bà xã à, anh làm gì dùng nước hoa?"
"Vậy anh mau giải thích đi, trên áo anh tại sao lại có mùi nước hoa?"
Thẩm Chi Ưu bực tức ném chiếc áo sơ mi về hướng anh, anh liền cầm lấy rồi đưa lên mũi ngửi.
"Hóa ra cả đêm qua anh về trễ là do đi kiếm tình nhân ở bên ngoài phải không?"
Âu Minh Triết nhịn cười, nhướn mày trêu chọc:
"Bà xã à, có phải là em ăn giấm chưa rồi phải không? Mùi này không phải là mùi nước hoa!"
"Anh còn dám chối? Bằng chứng, vật chứng ở đây hết rồi mà anh còn nói không phải? Âu Minh Triết, em thật thất vọng về anh, chúng ta ly hôn đi!"
Lời vừa dứt, bầu không khí đột nhiên trở nên u ám, cảm giác lạnh lẽo ở nơi sống lưng khiến cô không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, dè chừng nhìn người trước mặt với sắc mặt đen kìn kịt, khắp người đều tỏa ra sát khí.
"Em vừa nói cái gì?" Âu Minh Triết đứng phắt dậy, thanh âm phát ra như rít qua từng kẽ răng:
"Em có giỏi thì nói lại lần nữa xem!!"
Mẹ nó, Âu Minh Triết anh định giết người sao?!
Thẩm Chi Ưu bây giờ lại bị lép vế, hai bàn chân run lên. Tuy nhiên, khi chiếc áo sơ mi kia vô tình lại lọt vào tầm mắt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1588019/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.