Dưới ánh nắng chan hoà của buổi chiều, từng cơn gió thoang thoảng vị mặn của biển nhè nhẹ thổi qua các kẽ lá dừa khiến nó khẽ rung động, tạo thành các âm thanh làm cho đầu óc Thẩm Chi Ưu bỗng chốc cảm thấy thoải mái.
Thẩm Chi Ưu ngồi trên bãi cát trắng, một thân ảnh nhỏ ngắm nhìn biển rộng xanh bao la kia, từng đợt sóng liên tục kéo lên bờ, chúng đi trên bờ cát, xung quanh toả ra các bọt nhỏ nổi lên, rồi từ từ theo dòng biển lui xuống.
"Đang ngắm cảnh sao?"
Đột nhiên từ đằng sau vọng đến một giọng nói quen thuộc, Thẩm Chi Ưu không xoay đầu qua nhìn mà chỉ cười nhạt, đáp:
"Ừm, cảnh ở đây rất đẹp!"
Sau đó, người kia cũng tiến tới gần cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Anh thật vui khi thấy em sống rất hạnh phúc!" Trình Tần khẽ cười, nói.
"Cám ơn!" Thẩm Chi Ưu gật đầu.
"Có lẽ chuyện xưa kia xem ra nên bỏ qua một bên thôi!" Trình Tần nhìn về phía mặt trời mọc, tiếp tục nói.
"Đúng vậy, bây giờ anh cũng nên biết điều một chút đi, một năm nữa nếu như anh cưới Như Ngọc thì nên biết thân biết phận mà gọi em hai tiếng Chị Dâu đấy!" Chi Ưu tặc lưỡi, đáp.
Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, bây giờ đều đã không còn quan trọng, cô và Trình Tần đều không muốn làm mất lòng đối phương nên tất cả những chuyện cũ vốn đều không quan tâm, tuy nhiên, việc Trình Tần sẽ có ngày làm em rể của cô thì lại không thể lường trước được.
"Vâng, thưa chị dâu!" Trình Tần ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1588016/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.