"Em xin lỗi..." Thẩm Như Ngọc lí nhí nói.
Thẩm Chi Ưu cười mỉm, sau đó thì cả hai nằm lê lết ra sàn một hồi rồi mới chịu đứng dậy chỉnh lại đồ.
Cả hai đều ra đến đại sảnh cùng ăn sinh nhật dưới sự nhộn nhịp của mọi người.
.
.
.
"Thẩm Như Ngọc...em quay lại rồi?" Trình Tần đứng đằng sau Thẩm Như Ngọc, bất ngờ nói.
Thẩm Như Ngọc quay đầu nhìn anh, sau đó thì mỉm cười đáp "Đúng vậy, sau bao lỗi lầm mà em đã gây ra, em đã quay lại!"
Trình Tần không nói gì, anh cúi đầu cười bất lực.
"Vậy thì không ai trách em sao?" Anh nhướn mày, khẽ trêu chọc một tiếng.
"Không phải là không ai mà là có rất nhiều, bọn họ đã chỉ trích em rất nhiều nhưng chị em đã đứng ra bảo vệ em!" Cô nàng nhẹ nhàng nói.
"Chị?" Anh khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
"Là Thẩm Chi Ưu, chị ấy đã giúp em!" Thẩm Như Ngọc híp mắt nói, sau đó thì tiến đến ban công, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Trình Tần cũng đến gần, anh khẽ lắc nhẹ ly rượu trên tay, cả người dựa lên trụ ban công.
"Lần này quay lại, em lại tính kế gì đây?"
"Tính kế?" Như Ngọc bật cười, sau đó nụ cười ấy lại bất chợt trở thành nụ cười buồn "Chị ấy đã giúp em thoát chết, còn giúp em trả thù tên mà đã luôn cưỡng hiếp em, ân của chị ấy em còn không trả hết, huống gì bảo em trả thù?"
Trình Tần nhìn Thẩm Như Ngọc, ánh sáng từ bên trong chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô nàng, mái tóc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1588012/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.