Hôm sau, trước khi trở về, Thẩm Chi Ưu được Âu Minh Triết tặng một chiếc vòng chân được đính bởi những vỏ sò nhỏ bé trông rất xinh xắn. Vòng chân đó, Thẩm Chi Ưu vô cùng thích nó, cô nhẹ nhàng đeo lên cổ chân, rồi lại lắc nhẹ, tiếng của những vỏ sò nhỏ đụng vào nhau, khẽ tạo ra tiếng động vui tai khiến cô thích thú, hơn nữa, đây là quà của Âu Minh Triết tặng nên cô thật sự hết lòng nâng niu nó.
Trong lòng cô nhanh chóng bị sự hạnh phúc bao lấy, cô vui vẻ đến mức ngay cả Thẩm Trường An đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh, bĩu môi rõ dài thể hiện sự khinh thường mà cô cũng không biết.
Thẩm Trường An thở dài, lặng lẽ xách hành lí của em gái lên xe.
Haiz, con người khi yêu vào lại đột nhiên trở thành một kẻ điên. Đang yên đang lành đột nhiên mỉm cười hại anh hoảng hốt, nếu không phải vì biết lí do vì sao cô cười thì anh còn tưởng do cô bị chấn thương tâm lí sau chuyện xảy ở căn hầm nữa đấy.
Thẩm Chi Ưu bước đi nhỏ nhẹ như sợ rằng chiếc vòng chân đó sẽ bị đứt ra, Thẩm Trường An chỉ biết đứng đó, đỡ trán bất lực.
Cô nương à, cô có cần phải khoa trương đến thế không?
"Chỉ là một cái vòng chân thôi mà?" Thẩm Trường An khoanh tay, mất kiên nhẫn nói.
"Hứ! Đồ thiểu não!" Thẩm Chi Ưu trừng mắt, phồng má tức giận bật lại.
Hừ, đây là quà của Âu Minh Triết tặng cô đấy!
là quà đấy! Hơn nữa còn là quà anh ấy tự tay làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587995/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.