Thẩm Chi Ưu bị câu nói của Âu Vô Sỉ đả kích, cô liền trừng mắt đấm vào ngực anh một nhát. Trong đầu cô lại nghĩ đến bảy bảy bốn chín hình ảnh của anh, anh chắc chắn sẽ đau đớn mà nhăn mặt như Trường An, nghĩ đến đó thôi cũng khiến cô vui sướng, nhưng sự vui sướng ấy lại kèm theo nỗi xót nhẹ trong tim.
Cô đúng là bị rồ mà, đánh người ta xong lại cảm thấy xót.
Đôi tay lại vô thức đưa lên xoa xoa nơi mà cô đã đấm, cơ mà chưa kịp sờ đến lại bị bàn tay to lớn của Âu Minh Triết nắm lấy, anh liền bày ra vẻ lưu manh:
"Em đấm anh như vậy, thật giống như là gãi ngứa vậy. Nhưng mà anh chỉ dùng lời nói, em đã đáp trả lại cho anh bằng hành động, hay chi bằng để anh cũng hồi đáp lại cho em...nhé?" Nói rồi Âu Minh Triết nhướn mày, anh liền cười nguy hiểm, bàn tay lại từ từ đặt trên cúc áo, giống như là muốn tháo nó ra vậy.
"Vô sỉ!"
Thẩm Chi Ưu đỏ mặt, lúng túng quát, sau đó thì nhanh chóng xoay đầu bỏ đi.
Khốn khiếp!
Thẩm Chi Ưu, mày đúng là đồ ngu. Lại đi thích một người bị chó gặm mất liêm sỉ, mày nói xem đầu óc mày có phải là có vấn đề không?
Âu Minh Triết bật cười thành tiếng, song anh liền đuổi theo cô. Hai bóng dáng, một lớn một nhỏ bước đi trên con đường cát, trông rất xứng đôi, khung cảnh lại tựa như một bức tranh, thật sự đẹp tuyệt mĩ.
Xa xa, ở đằng sau hàng cây dừa, một thân ảnh mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587993/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.