"Ai da!!" Thẩm Chi Ưu chật vật trèo qua vách tường khu nhà Đàm Khang Dụ, đôi chân nhỏ không ngừng vùng vẫy trên không trung.
"Tiểu cứng đầu, em có thể gọi điện cho Tiểu Dụ dậy mà?" Thẩm Trường An đứng bên ngoài, anh vừa nắm lấy góc đầm, vo thành cục nắm trong lòng bàn tay để che đi thứ không nên nhìn thấy sau lớp váy, vừa thở dài, đỡ cô qua bên kia.
Sau khi trèo qua thành công, cô mới phủi tay, hài lòng nói "Em muốn tạo cho cậu ấy một bất ngờ!"
Không để cho Trường An nói tiếp, cô liền chạy đi.
Thẩm Trường An bất lực nhìn qua cái khe trên vách tường, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn không hề nghe lời anh mà đã chạy phắt vào trong.
"Rầm rầm rầm!!!" Thẩm Chi Ưu đứng trước cửa phòng số 10, đôi bàn tay nhỏ không yên phận mà đập cửa theo tiếng ngân nga bên tai, loa phát thanh sớm đã phát các bài hát vào buổi sáng như tiếng chuông đánh thức người dân ở nơi đây dậy.
Không thể chờ lâu được nữa, cô liền đi xuống lầu, đi vòng qua sân sau.
Cô nhớ không lầm là có một cái cây bàng ngay trước cửa sổ phòng Khang Dụ, mà cái cửa sổ ấy của cậu chỉ đóng lại khi cậu vắng nhà.
Trước mắt hiện lên một cái cây bàng cao to, lại nhìn lên cái cửa sổ trên tầng, cô đắc ý cười.
Quả nhiên là đúng!
Thẩm Chi Ưu nhanh chóng trèo lên cây, bóng dáng nhỏ thuần thục leo trèo chẳng mấy chốc đã nhảy qua cửa sổ phòng Đàm Khang Dụ.
Cô tiến tới phòng ngủ của Khang Dụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587978/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.