Chương trước
Chương sau
Nữ thần?
Hahaha!!
Nói mới nhớ, từ khi cô giảm cân, cô từ đối tượng bị ghét đã chuyển thành đối tượng được hâm mộ, có thể nói độ nổi tiếng của cô không thua kém gì Như Ngọc.
"Tần, dạo này anh không đến...người ta rất nhớ anh đấy!" Như Ngọc nũng nịu, hai tay ôm lấy khuỷa tay của Trình Tần, ra vẻ ủy khuất.
Người xung quanh nhất thời hâm mộ cặp đôi hạnh phúc này.
"Ha..." Thẩm Chi Ưu bật cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Trình Tần, cô bây giờ chỉ cảm thấy con người ngay trước mắt thật vô sỉ.
Nếu còn dây dưa với Như Ngọc mà kêu cô quay lại? Xin lỗi, với cái danh vị hôn phu nhà họ Trình hay sau này sẽ thành phu nhân Trình cô đều không muốn!
"Trình Tổng, anh nên đưa bạn gái của anh về mới phải!" Thẩm Chi Ưu cười khẩy nói.
Lời vừa nói, mọi người không trừ Trình Tần và ba người Tử Hạ, ai đều ngạc nhiên. Không phải là Thẩm Chi Ưu nổi tiếng luôn bám theo Trình Tần sao? Hơn nữa Trình Tần cũng là vị hôn phu của Chi Ưu mà?
Trình Tần mím môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Tôi và anh vốn chả có quan hệ gì, đơn hủy hôn cũng đã kí, mong anh đừng làm phiền tôi!" Nói rồi cô xoay đầu bỏ đi, còn không quên kéo ba người Tử Hạ đi theo.
"Được đấy! Tiểu Ưu!!" Tử Hạ vỗ vai cô, giơ ngón cái lên.
"Rất có khí chất!!" Lâm Thành Long đắc ý cười.
"Hahaha!! Thật là hay~" Đàm Khang Dụ khoác vai cô, vui vẻ nói.
Thẩm Chi Ưu chỉ biết cười khổ, cô chỉ là muốn từ chối Trình Tần thôi mà? Chẳng lẽ chuyện từ chối khiến anh ta mất mặt nên bọn họ mới vui sao?
Haiz, thật khó hiểu!
Cả bốn người cùng thi nhau chạy đến chiếc xe mà tài xế nhà cô đậu trước đó, ai thua sẽ làm chó chạy ba vòng sân nhà cô sủa gâu gâu.
.
.
.
Dưới hàng loạt các tạp âm xung quanh, Thẩm Như Ngọc bây giờ mới tin được rằng Thẩm Chi Ưu thực sự thay đổi đến đáng kinh ngạc, cô không hề còn tình cảm với Trình Tần nữa rồi.
Thẩm Như Ngọc khẽ cắn móng tay, trong đầu luôn suy nghĩ đến cốt truyện của cuốn tiểu thuyết. Không phải là nó đang thay đổi sao? Tại sao chứ?
Trình Tần đứng đơ ra vài giây nhưng rồi cũng sực tỉnh, anh nhíu mày nhìn xung quanh, ai ai cũng đều bàn tán, lời ra tiếng vào khiến Trình Tần nhíu mày khó chịu, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ấn gọi cho trợ lí.
"Mau giải quyết hết mồm miệng của lũ người ở đây, tôi sẽ gửi định vị tới!"
Cúp máy, anh liền nhấn nút gửi định vị, đoạn nhìn theo chiếc xe mà Chi Ưu đang ngồi ở xa, trong lòng nhói lên khiến tâm trạng anh trùng xuống.
Mở cửa xe, anh một mực ngồi vào ghế lái. Thẩm Như Ngọc thấy anh, liền vội vã mở cửa ngồi xuống ghế lái phụ.
Trình Tần ngồi trên xe, không nhịn được mà đấm một cú vào vô lăng, hành động này vô tình lại thu vào mắt của Như Ngọc, cô ta khẽ cau mày, trong lòng vô cùng tức giận.
Hừ, chắc chắn là con ả Thẩm Chi Ưu đã quyến rũ Trình Tần rồi!
Lửa giận ngày càng to, Thẩm Như Ngọc ở trên xe chỉ đành nhẫn nhịn mà giả vờ dịu dàng hỏi han Trình Tần.
"Tần...anh không sao chứ?!" Giọng nói yếu ớt vang lên, Như Ngọc đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Trình Tần, khuôn mặt lo lắng hiện lên trước mặt anh.
Trình Tần cảm thấy bản thân thật nực cười, anh bắt đầu bình tĩnh lại. Thẩm Như Ngọc bây giờ là đang suy nghĩ cho anh, cô ấy luôn lo lắng cho anh, mà anh lại luôn tìm cách kéo Thẩm Chi Ưu quay lại. Trong thân tâm anh đột nhiên xuất hiện sự áy náy, anh nhẹ xoa đầu Thẩm Như Ngọc rồi mới lái xe rời khỏi.
.
.
.
"Hahaha!! Mau chạy cho bổn nương!!" Thẩm Chi Ưu vui sướng hét to nhìn Lâm Thành Long và hai người Tử Hạ cùng Đàm Khang Dụ chật vật vừa chạy vừa kêu to.
"Sủa to lên nào!! Còn hai vòng nữa!!"
Lâm Thành Long, Mục Tử Hạ và Đàm Khang Dụ tức giận trừng mắt với cô, chỉ có chạy được gần một nửa căn nhà của Chi Ưu thôi mà đã muốn thổ huyết đến nơi rồi, đã vậy còn bảo bọn cậu chạy ba vòng quanh sân thì có khác gì gián tiếp cho bọn cậu xuống lỗ không hả?!
"Con mẹ nó, sân chạy ở trường cũng không to bằng nhà của Tiểu Hạ!!" Lâm Thành Long khó khăn nói.
"Huhuhu!! Tớ sắp chết đến nơi rồi a!!" Mục Tử Hạ mếu máo.
"Nhanh lên nhanh lên!!!" Thẩm Chi Ưu hô to, cô phấn khích nhìn ba con người đang chạy trước mặt.
Hahaha!!
Thường ngày thì dám bày trò trêu chọc lão nương, bây giờ thì để lão nương đây thưởng thức dáng vẻ khổ sở của các người!!
Bởi vì thường ngày dí theo bọn cậu, Thẩm Chi Ưu cũng đã chạy nhanh hơn nhiều, không chỉ có thế, ở nhà cô cũng đều đuổi đánh Thẩm Trường An nên tất nhiên người thắng sẽ là cô. Thật ra cô không thể nào chạy nổi Lâm Thành Long, lúc đó Mục Tử Hạ bị bỏ lại phía sau, đột nhiên lại bị vấp cục đá, phận làm bạn, Thẩm Chi Ưu không thể ngó lơ được nhưng nếu cô quay lại giúp cậu ấy thì cô sẽ thua nên cô đã chơi một chiêu...
Lúc sắp với tới người Lâm Thành Long, Thẩm Chi Ưu lấy hết sức đẩy ra khiến cậu choạng vạng, nhờ cơ hội đó là cô vượt lên trước Lâm Thành Long, cô còn không quên ngoái đầu kêu Lâm Thành Long đỡ Tử Hạ dậy.
Cuối cùng cô là người tới trước, Đàm Khang Dụ về nhì nhưng vẫn phải chạy bởi vì không phải về nhất, còn Lâm Thành Long thì chạy tới đỡ Tử Hạ.
Hahaha!!
Thật ra nói cô độc ác thì không phải, cô là đang làm việc tốt a~
Một là cô có thể thuận lợi mà về nhất!
Hai là có thể để cho Lâm Thành Long đỡ Mục Tử Hạ!
Hahaha!! Cô thật thông minh a~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.