Giờ ra chơi, Thẩm Chi Ưu chán nản ngồi ở ghế đá đợi cho cả ba người Tử Hạ mang đồ ăn đến thì bất chợt đầu óc trỗng rỗng lại lấp đầy bởi hình ảnh của Âu Minh Triết.
Hai bên má đột nhiên đỏ bừng, cô đưa đôi tay lên sờ má, mơ hồ còn có cảm giác ấm áp trong lồng ngực.
Cô nhớ lại cái ngày mà Âu Minh Triết cứu cô trước khi cô bị bọn người khốn nạn kia kịp làm chuyện đồi bại.
Cô nhớ lại nụ cười của Âu Minh Triết khi cười với cô.
Cô nhớ lại vẻ đẹp trai của Âu Minh Triết khi lần đầu cô và anh gặp nhau.
Tất cả chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến Thẩm Chi Ưu nhịn không được mà mỉm cười. Cô như một con dở, ngồi cười một mình ở khuôn viên trường rộng lớn.
Mặc kệ, người ta là đang tương tư mà!
Không biết Âu Minh Triết bây giờ là đang làm gì nhỉ?
Bàn tay nhỏ không an phận mà lấy điện thoại từ trong túi váy ra, nhắn một dòng tin nhắn, Thẩm Chi Ưu lại cười, cô mong chờ Âu Minh Triết có thể hồi đáp lại cô.
"Ting!"
Thẩm Chi Ưu ngay lập tức liền mở ra xem. Quả nhiên là Âu Minh Triết nhắn lại với cô.
Aaaaa!!
Nói sao đây? Hic, tim cô!!
Tiểu bảo bối của chị ơi, đập từ từ thôi có được không??
[Âu Minh Triết: Sao thế?]
A, tiểu bảo bối!! Em làm ơn bình tĩnh lại đi!! Đập nhẹ nhẹ giùm chị đi có được không a!!!
Thẩm Chi Ưu vuốt ngực, cô hít thở thật sâu.
[Chi Ưu: Anh đang làm gì thế?]
[Âu Minh Triết: Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587965/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.