Thẩm Trường An cười nhạt, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật nơi đây.
"Này này, cùng đi ăn kem đi!"
"Được đó!"
"Tớ ăn vị dâu!!"
"Còn tớ ăn vị cam!!"
"Không được tớ ăn vị cam!!"
Đám con nít trong xóm nô đùa, chúng đua nhau mua kem khiến ông lão khó khăn lấy kem từ trong tủ ra đưa cho từng người, còn bà lão thì đứng mỉm cười nhìn. Bầu không khí trông thật ấm áp và mang theo đó là một sự giản dị vô cùng.
"Bình yên thật đấy!" Thẩm Chi Ưu không nhịn được mà khẽ nói.
"Đây! Đồ của các cháu gọi đã ra rồi đây!" Bà lão mang hai ly đá bào cùng với cốc nước tới.
Thẩm Chi Ưu vui vẻ cầm lấy thìa múc từng muỗng rồi bỏ vào miệng. Cái lạnh của đá và vị ngọt của siro dâu tan trong miệng khiến cô sảng khoái, còn không quên cảm thán "Ngon quá!!!"
Chẳng mấy chốc Thẩm Chi Ưu đã ăn hết hai ly đá, cô thoải mái dựa người vào tường, lấy điện thoại ra chụp phong cảnh nơi đây.
"Ring...ring..."
Thẩm Trường An vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra nghe.
[Tôi xuống máy bay rồi, cậu qua đón tôi đi!] Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm.
"Được rồi, tôi sẽ qua đó liền!" Thẩm Trường An đáp.
Thẩm Chi Ưu nghe thấy liền nhìn Trường An "Có phải Minh Triết không?"
"Phải!" Trường An ngạc nhiên nhưng rồi sau đó thì phì cười "Làm sao mà em biết?"
"Ừm..." Thẩm Chi Ưu tay chống cằm, tay gãi đầu suy nghĩ "Có lẽ là do thần giao cách cảm chăng?"
Trường An cười nhạt, tay cầm lấy ly nước rồi một mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587955/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.