"Ơ...a! Em mang một ít đồ tới để cảm ơn anh này!" Thẩm Chi Ưu bối rối nói, tay kéo kéo Thẩm Trường An đang xoa xoa cái tai bé nhỏ của anh, vô cùng không vui liếc lại cô.
Thẩm Chi Ưu thấy thế liền liếc lại cảnh báo. Thẩm Trường An, anh có gan làm em mất mặt thử xem?
Hừ, Thẩm Chi Ưu em đây nhất định đập anh thành bã!
Thẩm Trường An dường như hiểu được cái liếc nhìn đầy ẩn ý của Chi Ưu thì lạnh sống lưng, mỉm cười hùa theo "Haha...Âu Minh Triết...đây là tấm lòng của em gái tôi, mong cậu hãy nhận lấy!"
"Được rồi! Cũng là tiện tay nên giúp thôi!" Âu Minh Triết gật đầu nhàn nhạt nói, sau đó anh đưa mấy món đồ cho người hầu gần đấy đem đi cất.
Tiện tay?
Hức, anh nói nghe sao mà tuyệt tình vậy a!!
"Cậu nói xem, Âu Minh Triết cậu có bao giờ tiện tay giúp ai? Ngay cả tôi cũng vậy!" Thẩm Trường An nhướng người, đưa bộ mặt khinh thường nhìn Minh Triết.
"Ồ? Thế nếu lúc đó không tiện tay thì?" Âu Minh Triết nhếch mép cười.
"Khụ...được rồi! Lần này cậu thắng!" Thẩm Trường An ho khan, anh nhanh chóng chuyển chủ đề "Âu Minh Triết, cậu tính đi đâu sao? Lúc nãy tôi có thấy mấy người trong nhà cậu đem vali đi, này, đừng nói với tôi cậu đi thật nhé? Tôi còn tưởng cậu đùa tôi!"
"Cậu nghĩ tôi có thời gian để đùa cậu? Lần này qua bên kia tôi cần giải quyết một số vấn đề trên công ty!" Âu Minh Triết khoanh tay, dựa người vào tường nói.
Đi? Đi đâu chứ?
Thẩm Chi Ưu nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587949/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.