Chi Ưu thất thần nhìn tấm ảnh đang cầm trên tay, những giọt nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống.
Tại sao chứ? Rõ ràng là ông ấy có thể có cơ hội nhưng...
Nguyên chủ a, có trách cũng không thể trách ông ấy được vì...đơn giản là ông ấy yêu mẹ cô nhưng Nguyệt Lan lại được ông ấy yêu nhiều hơn. Một khi con tim thắng lí trí thì còn gì nữa chứ?
Chi Ưu buồn chán cất tấm ảnh vào trong túi,cô lau đi những giọt nước mắt ấy rồi lấy lại tinh thần ,bĩnh tĩnh bước ra khỏi phòng.
Căn phòng giờ đây trống không, ánh nắng nhẹ xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên một góc kệ sách, gió thổi, tấm màn cửa bay, theo sau đó là một con bướm đen bay vào, nó đậu vào một cuốn sách cũ kĩ ở kệ. Khung cảnh tựa như một bức tranh với con bướm đen vậy, thật đẹp làm sao...
.
.
.
"Cốc cốc cốc..." Thẩm Trường An đứng bên ngoài gõ cửa phòng của Chi Ưu.
"Không có người sao?" Âu Minh Triết cau mày hỏi.
"Không biết, để gõ lần nữa!" Thẩm Trường An nhún vai rồi sau đó anh lại gõ cửa nữa.
"Em ấy không ở trong phòng sao?" Vương Nhi thắc mắc.
"Có lẽ thế!" Trường An bĩu môi "Con bé này đi đâu thế không biết!".
"Mọi người đang làm gì vậy?" Thẩm Chi Ưu đi từ đằng sau thì thấy cả ba người này tụ họp ở phòng cô thì khó hiểu.
Nhưng khoan! Là Âu Minh Triết?
AAAAAAA!
Chắc cô chết mất a!!
"A! Ơn giời Chi Ưu em đây rồi!" Thẩm Trường An reo lên, anh vui vẻ khoác tay lên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587938/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.