Đến nhà, Thẩm Chi Ưu bước xuống xe, chiêm ngưỡng ngôi nhà từ nay về sau cô sẽ ở.
Chà Chà! To thật đấy!
Nếu so nhà cô với nhà của nguyên chủ thì nhà của nguyên chủ thắng chắc rồi! Nhà cô chưa chắc gì đã bằng nhà này.
Sầu não quá!
"Chị dâu, chị có ở lại không?" Chi Ưu sau khi chiêm ngưỡng xong thì quay sang hỏi Vương Nhi.
"Ừm...Hôm nay không được rồi!" Vương Nhi bước xuống, tay khoác vai Chi Ưu nói "Sao thế? Nhớ đại tỷ này sao?"
"Ai da~ không được đâu nha muội muội à! Tỷ tỷ đây là thẳng đó nha!"
"Tỷ tỷ là có bào huynh Trường An của muội muội chiếm đoạt rồi đó nha!
"Ấy da~ tránh xa tỷ tỷ ra a! Muội muội thật biến thái a~" Vương Nhi nói xong liền giả dạng chú cừu yếu ớt non nớt bị sói già dê "Bớ người ta a~"
"..." Chi Ưu thầm đỡ trán.
Cạn ngôn!
Vì quá xấu hổ nên Chi Ưu chỉ muốn nhanh nhanh vào nhà.
"Ấy ấy, Chi Ưu sao em không biết hợp tác gì hết vậy!" Vương Nhi đuổi theo trách cứ.
"Dạ, muội lạy tỷ! Xin tỷ tha cho cái mạng bé nhỏ này của muội!" Chi Ưu cười như không cười giơ hay tay chắp lại lạy Vương Nhi.
"Tốt lắm! Tỷ tha cho muội!" Sau đó Vương Nhi ôm bụng cười đắc thắng.
Ông trời ơi! Ông nói xem có phải chị dâu của tôi có bệnh mà giấu không?
"Hay giờ gọi như thế này luôn đi!" Vương Nhi vui vẻ nói.
"Xưng tỷ muội?" Chi Ưu cau mày hỏi.
"Chuẩn!" Vương Nhi gật đầu chắc nịch sau đó khoác tay lên vai cô hùng hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587914/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.