Chương trước
Chương sau
“Bệ hạ, đừng chỉ để ý kêu, chuyên tâm chút, thần đang cướp lấy long khí.”

“Trẫm, trẫm muốn ở bên trên...”

“Bệ hạ còn được không?”

“Trẫm, trẫm không mệt, ngươi ngoan ngoãn nằm đó...”

“Bệ hạ sao cả người co rút? Thần đáng chết, thần không nên thúc bệ hạ.”

Hoài Khánh mới đầu còn có thể đảo khách thành chủ, biểu hiện ra một mặt cường thế, nhưng sau khi Hứa Thất An cười tủm tỉm mút ngón tay nàng, liếm vành tai của nàng, một loạt thị uy khiêu khích đùa bỡn, Hoài Khánh dù sao vẫn là đại cô nương lần đầu tiên nào phải đối thủ của lão thủ bụi hoa.

Cắn môi nghiêng đầu, dỗi không quan tâm, mặc hắn làm.

Một khắc nào đó, Hứa Thất An mang nữ tử toát mồ hôi trong lòng lật người, “Bệ hạ, lật người.”

Nữ đế đã không uy nghiêm cùng lạnh nhạt nữa, cả người xụi lơ, như khóc như kể lẩm bẩm:

“Đừng...”

...

Hoàng thành, trong hồ nhỏ.

Linh long toàn thân bao trùm vảy giáp màu trắng, đầu mọc hai sừng, từ mặt hồ nhô người lên cao cao, đôi mắt như cúc áo đen nhìn hoàng cung không chớp mắt.

Nơi đó, khí vận nồng đậm hội tụ, một con rồng vàng tráng kiện, như thực chất quay quanh trên không trung.

Linh long ngẩng đầu lên, phát ra rít gào lo âu.

Quốc vận Đại Phụng đang kịch liệt xói mòn, long mạch đang bị cắn nuốt.

...

Nam Cương.

Thiên Cổ Bà Bà đi ở trên đường thị trấn, nhìn tộc nhân các bộ lạc, đã mang bao lớn bao nhỏ vật tư xếp lên xe ngựa, xe ba gác, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

So sánh với lúc rời khỏi Nam Cương, tộc nhân cổ tộc đã có kinh nghiệm, động tác lưu loát không lề mề, hơn nữa trên thị trấn có dư thừa xe ngựa, xe ba gác vận chuyển hàng hóa, vật chất có thể mang đi cũng càng nhiều.

Mà lúc ở Nam Cương, xe ngựa là vật hiếm lạ.

Lúc đi đến Lực Cổ bộ, đại trưởng lão đi lên đón, nói:

“Bà bà, đồ đạc đã thu thập xong, bây giờ có thể đi rồi.”

Thiên Cổ Bà Bà khẽ gật đầu:

“Lực Cổ bộ các ngươi cũng chuẩn bị xong rồi, vậy sáu bộ lạc khác khẳng định cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Lời này của ngài nghe qua là lạ... Đại trưởng lão vẻ mặt hưng phấn thử nói:

“Chúng ta muốn đi kinh thành sao? Ta rất nhớ đồ đệ bảo bối của ta.”

Hắn chỉ là Hứa Linh m thiên tài bảo bối của Lực Cổ bộ.

Một thiên tài bảo bối trước là Lệ Na.

Thiên Cổ Bà Bà nói:

“Đã hoàng hôn, ngày mai lại xuất phát đi, Cổ Thần đã ra biển, chúng ta trong khoảng thời gian ngắn không có nguy hiểm.”

Tuần tra xong, bà quay về chỗ ở của mình, đóng lại cửa sổ, ngồi xếp bằng ở giường mềm.

Cổ Thần ra biển, Phật Đà tiến công Trung Nguyên, việc có khác thường, không thể coi như không thấy... Thiên Cổ Bà Bà hai tay bắt ấn, ý thức đắm chìm ở trong thái hư, ở trong hỗn độn tìm kiếm hình ảnh tương lai.

Thân thể của bà chợt hư hóa, giống như nguyên thần không có thực thể, lại giống như thân ở một thế giới khác.

Từng luồng khí tức vô hình bốc lên, vặn vẹo không khí chung quanh.

Pháp thuật thăm dò tương lai của Thiên Cổ, chia ra chủ động cùng bị động, ngẫu nhiên hiện lên hình ảnh tương lai, thuộc loại bị động thăm dò, bình thường loại tình huống này, chỉ cần đương sự không tiết lộ thiên cơ, liền không có bất cứ sự cắn trả nào.

Mà chủ động thăm dò, nhìn thấy tương lai mình muốn, mặc kệ tiết lộ hay không, đều sẽ gặp quy tắc cắn trả nhất định.

Thiên Cổ Bà Bà là người tiếc mạng, bởi vậy rất ít chủ động thăm dò tương lai.

Nhưng bây giờ tình huống đã khác, hành vi của Phật Đà cùng Cổ Thần quá mức cổ quái, không làm rõ bọn họ đang làm gì, thật sự làm người ta cuộc sống hàng ngày khó yên.

Đối thủ là siêu phẩm, không cho phép sơ sẩy chút nào.

Bất cứ sự lơi lỏng nào, nghênh đón có thể chính là cục diện thất bại không thể lật lại.

Thiên Cổ Bà Bà đắm chìm ở trong thái hư hỗn độn, không bao lâu, hỗn độn mới tách, cảnh vật hiện ra, từng hình ảnh tương lai luân phiên hiện lên.

Những hình ảnh này lung tung phức tạp, có khi là tương lai của thung lũng nào đó, có khi là tương lai phàm nhân nào đó không quen biết, mà những tương lai này, có thể là ngày mai, có thể là một canh giờ sau.

Dòng tin tức khổng lồ xông vào nguyên thần Thiên Cổ Bà Bà, khiến trán bà nổi gân xanh, huyệt Thái Dương “giật giật” căng lên đau đớn.

Rốt cuộc, sau khi trải qua từng lần sàng chọn, thừa nhận từng lần hình ảnh tương lai trùng kích, bà thấy được đáp án mình muốn.

Hình ảnh theo đó tan vỡ.

“Phốc...”

Thân thể Thiên Cổ Bà Bà lảo đảo, ngã vào trên giường mềm, trong miệng điên cuồng phun máu tươi.

Sắc mặt của bà trắng bệch như tờ giấy, hai mắt toát ra máu thịt, môi không ngừng run run, phát ra kêu r,ên tuyệt vọng:

“Thiên vong Cửu Châu...”

...

Tẩm cung.

Hoài Khánh khoác trường bào tơ lụa, ngâm ở trong nước lạnh lẽo.

Lúc này hoàng hôn đã qua, không có cung nữ châm nến, bên trong ánh sáng tối tăm, nàng nhắm mắt, vẻ mặt hài lòng thoải mái.

Tuy không có gương đồng, nàng cũng biết chỗ cái cổ trắng như tuyết, bộ ng,ực các chỗ của mình trải rộng vết hôn cùng vết cào, đây là tên nửa bước Võ Thần nào đó không chút thương tiếc lưu lại dấu vết.

“Phù...”

Nàng thở khẽ một hơi, toàn bộ dấu vết trên làn da biến mất không thấy, bao gồm mông cùng... bị húc đỏ, thân thể mềm mại vẫn trắng trẻo nhẵn nhụi.

Một lần song tu, long mạch chi khí trên người nàng đã đều chuyển dời đến trong cơ thể Hứa Thất An, bao gồm khí vận nồng hậu nàng thân là vua của một nước mang theo.

Hoài Khánh không phải thiên mệnh sư, không thể nhìn thấy quốc vận, nhưng đánh giá quốc vận Đại Phụng nhiều nhất chỉ còn lại một hai thành.

Còn lại ngưng tụ hết ở trong cơ thể Hứa Thất An.

Ba nước Viêm Khang Tĩnh bởi vì khí vận bị Vu Thần đoạt hết, do đó diệt quốc, bị nhét vào bản đồ Trung Nguyên, trở thành một bộ phận của Đại Phụng.

Hôm nay quốc vận Đại Phụng kịch liệt xói mòn, tương lai không lâu, cũng sẽ gặp phải tai nạn mất nước diệt chủng.

Đó là nhân quả.

“Người ở tuyệt cảnh không thể lui nữa!” Hoài Khánh tựa vào vách thùng tắm, lẩm bẩm như thở dài.

Nàng đang cược, Đại Phụng đang cược, toàn bộ cường giả siêu phàm Trung Nguyên đều đang cược, cược Hứa Thất An có thể thành Võ Thần, giết siêu phẩm, bình đại kiếp.

Nếu thành công, như vậy quốc vận xói mòn liền có thể trả cho Đại Phụng, sinh linh cùng triều đình Cửu Châu đặt vào chỗ chết sau đó mới sống.

Nếu thất bại, dù sao cũng không có kết cục tệ hơn nữa.

Lúc này, tiếng bước nhân nhỏ từ bên ngoài truyền đến, đó là các cung nữ quay về.

Hoài Khánh lúc đuổi các cung nữ lui xuống, phân phó là trong một canh giờ không thể tới gần tẩm cung.

Hôm nay đã đến giờ, các cung nữ tự nhiên sẽ trở lại hầu hạ bệ hạ.

Hoài Khánh vành tai khẽ động, nhưng chưa có phản ứng, chỉ để ý mục đích bản thân nằm ở trong thùng tắm lạnh lẽo, nheo mắt, tự hỏi thế cục. “Bệ hạ, đừng chỉ để ý kêu, chuyên tâm chút, thần đang cướp lấy long khí.”

“Trẫm, trẫm muốn ở bên trên...”

“Bệ hạ còn được không?”

“Trẫm, trẫm không mệt, ngươi ngoan ngoãn nằm đó...”

“Bệ hạ sao cả người co rút? Thần đáng chết, thần không nên thúc bệ hạ.”

Hoài Khánh mới đầu còn có thể đảo khách thành chủ, biểu hiện ra một mặt cường thế, nhưng sau khi Hứa Thất An cười tủm tỉm mút ngón tay nàng, liếm vành tai của nàng, một loạt thị uy khiêu khích đùa bỡn, Hoài Khánh dù sao vẫn là đại cô nương lần đầu tiên nào phải đối thủ của lão thủ bụi hoa.

Cắn môi nghiêng đầu, dỗi không quan tâm, mặc hắn làm.

Một khắc nào đó, Hứa Thất An mang nữ tử toát mồ hôi trong lòng lật người, “Bệ hạ, lật người.”

Nữ đế đã không uy nghiêm cùng lạnh nhạt nữa, cả người xụi lơ, như khóc như kể lẩm bẩm:

“Đừng...”

...

Hoàng thành, trong hồ nhỏ.

Linh long toàn thân bao trùm vảy giáp màu trắng, đầu mọc hai sừng, từ mặt hồ nhô người lên cao cao, đôi mắt như cúc áo đen nhìn hoàng cung không chớp mắt.

Nơi đó, khí vận nồng đậm hội tụ, một con rồng vàng tráng kiện, như thực chất quay quanh trên không trung.

Linh long ngẩng đầu lên, phát ra rít gào lo âu.

Quốc vận Đại Phụng đang kịch liệt xói mòn, long mạch đang bị cắn nuốt.

...

Nam Cương.

Thiên Cổ Bà Bà đi ở trên đường thị trấn, nhìn tộc nhân các bộ lạc, đã mang bao lớn bao nhỏ vật tư xếp lên xe ngựa, xe ba gác, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

So sánh với lúc rời khỏi Nam Cương, tộc nhân cổ tộc đã có kinh nghiệm, động tác lưu loát không lề mề, hơn nữa trên thị trấn có dư thừa xe ngựa, xe ba gác vận chuyển hàng hóa, vật chất có thể mang đi cũng càng nhiều.

Mà lúc ở Nam Cương, xe ngựa là vật hiếm lạ.

Lúc đi đến Lực Cổ bộ, đại trưởng lão đi lên đón, nói:

“Bà bà, đồ đạc đã thu thập xong, bây giờ có thể đi rồi.”

Thiên Cổ Bà Bà khẽ gật đầu:

“Lực Cổ bộ các ngươi cũng chuẩn bị xong rồi, vậy sáu bộ lạc khác khẳng định cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Lời này của ngài nghe qua là lạ... Đại trưởng lão vẻ mặt hưng phấn thử nói:

“Chúng ta muốn đi kinh thành sao? Ta rất nhớ đồ đệ bảo bối của ta.”

Hắn chỉ là Hứa Linh m thiên tài bảo bối của Lực Cổ bộ.

Một thiên tài bảo bối trước là Lệ Na.

Thiên Cổ Bà Bà nói:

“Đã hoàng hôn, ngày mai lại xuất phát đi, Cổ Thần đã ra biển, chúng ta trong khoảng thời gian ngắn không có nguy hiểm.”

Tuần tra xong, bà quay về chỗ ở của mình, đóng lại cửa sổ, ngồi xếp bằng ở giường mềm.

Cổ Thần ra biển, Phật Đà tiến công Trung Nguyên, việc có khác thường, không thể coi như không thấy... Thiên Cổ Bà Bà hai tay bắt ấn, ý thức đắm chìm ở trong thái hư, ở trong hỗn độn tìm kiếm hình ảnh tương lai.

Thân thể của bà chợt hư hóa, giống như nguyên thần không có thực thể, lại giống như thân ở một thế giới khác.

Từng luồng khí tức vô hình bốc lên, vặn vẹo không khí chung quanh.

Pháp thuật thăm dò tương lai của Thiên Cổ, chia ra chủ động cùng bị động, ngẫu nhiên hiện lên hình ảnh tương lai, thuộc loại bị động thăm dò, bình thường loại tình huống này, chỉ cần đương sự không tiết lộ thiên cơ, liền không có bất cứ sự cắn trả nào.

Mà chủ động thăm dò, nhìn thấy tương lai mình muốn, mặc kệ tiết lộ hay không, đều sẽ gặp quy tắc cắn trả nhất định.

Thiên Cổ Bà Bà là người tiếc mạng, bởi vậy rất ít chủ động thăm dò tương lai.

Nhưng bây giờ tình huống đã khác, hành vi của Phật Đà cùng Cổ Thần quá mức cổ quái, không làm rõ bọn họ đang làm gì, thật sự làm người ta cuộc sống hàng ngày khó yên.

Đối thủ là siêu phẩm, không cho phép sơ sẩy chút nào.

Bất cứ sự lơi lỏng nào, nghênh đón có thể chính là cục diện thất bại không thể lật lại.

Thiên Cổ Bà Bà đắm chìm ở trong thái hư hỗn độn, không bao lâu, hỗn độn mới tách, cảnh vật hiện ra, từng hình ảnh tương lai luân phiên hiện lên.

Những hình ảnh này lung tung phức tạp, có khi là tương lai của thung lũng nào đó, có khi là tương lai phàm nhân nào đó không quen biết, mà những tương lai này, có thể là ngày mai, có thể là một canh giờ sau.

Dòng tin tức khổng lồ xông vào nguyên thần Thiên Cổ Bà Bà, khiến trán bà nổi gân xanh, huyệt Thái Dương “giật giật” căng lên đau đớn.

Rốt cuộc, sau khi trải qua từng lần sàng chọn, thừa nhận từng lần hình ảnh tương lai trùng kích, bà thấy được đáp án mình muốn.

Hình ảnh theo đó tan vỡ.

“Phốc...”

Thân thể Thiên Cổ Bà Bà lảo đảo, ngã vào trên giường mềm, trong miệng điên cuồng phun máu tươi.

Sắc mặt của bà trắng bệch như tờ giấy, hai mắt toát ra máu thịt, môi không ngừng run run, phát ra kêu r,ên tuyệt vọng:

“Thiên vong Cửu Châu...”

...

Tẩm cung.

Hoài Khánh khoác trường bào tơ lụa, ngâm ở trong nước lạnh lẽo.

Lúc này hoàng hôn đã qua, không có cung nữ châm nến, bên trong ánh sáng tối tăm, nàng nhắm mắt, vẻ mặt hài lòng thoải mái.

Tuy không có gương đồng, nàng cũng biết chỗ cái cổ trắng như tuyết, bộ ng,ực các chỗ của mình trải rộng vết hôn cùng vết cào, đây là tên nửa bước Võ Thần nào đó không chút thương tiếc lưu lại dấu vết.

“Phù...”

Nàng thở khẽ một hơi, toàn bộ dấu vết trên làn da biến mất không thấy, bao gồm mông cùng... bị húc đỏ, thân thể mềm mại vẫn trắng trẻo nhẵn nhụi.

Một lần song tu, long mạch chi khí trên người nàng đã đều chuyển dời đến trong cơ thể Hứa Thất An, bao gồm khí vận nồng hậu nàng thân là vua của một nước mang theo.

Hoài Khánh không phải thiên mệnh sư, không thể nhìn thấy quốc vận, nhưng đánh giá quốc vận Đại Phụng nhiều nhất chỉ còn lại một hai thành.

Còn lại ngưng tụ hết ở trong cơ thể Hứa Thất An.

Ba nước Viêm Khang Tĩnh bởi vì khí vận bị Vu Thần đoạt hết, do đó diệt quốc, bị nhét vào bản đồ Trung Nguyên, trở thành một bộ phận của Đại Phụng.

Hôm nay quốc vận Đại Phụng kịch liệt xói mòn, tương lai không lâu, cũng sẽ gặp phải tai nạn mất nước diệt chủng.

Đó là nhân quả.

“Người ở tuyệt cảnh không thể lui nữa!” Hoài Khánh tựa vào vách thùng tắm, lẩm bẩm như thở dài.

Nàng đang cược, Đại Phụng đang cược, toàn bộ cường giả siêu phàm Trung Nguyên đều đang cược, cược Hứa Thất An có thể thành Võ Thần, giết siêu phẩm, bình đại kiếp.

Nếu thành công, như vậy quốc vận xói mòn liền có thể trả cho Đại Phụng, sinh linh cùng triều đình Cửu Châu đặt vào chỗ chết sau đó mới sống.

Nếu thất bại, dù sao cũng không có kết cục tệ hơn nữa.

Lúc này, tiếng bước nhân nhỏ từ bên ngoài truyền đến, đó là các cung nữ quay về.

Hoài Khánh lúc đuổi các cung nữ lui xuống, phân phó là trong một canh giờ không thể tới gần tẩm cung.

Hôm nay đã đến giờ, các cung nữ tự nhiên sẽ trở lại hầu hạ bệ hạ.

Hoài Khánh vành tai khẽ động, nhưng chưa có phản ứng, chỉ để ý mục đích bản thân nằm ở trong thùng tắm lạnh lẽo, nheo mắt, tự hỏi thế cục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.