Hứa Thất An nhìn quét ba vị Bồ Tát, cười khẩy nói:
“Ta là chiến lực bị hao tổn, nhưng ngươi không có Kim Cương pháp tướng, chỉ là một tảng đá thối, khó làm nên trò trống gì.”
Tiếp theo nhìn về phía Lưu Ly Bồ Tát, “Ta đứng bất động cho ngươi đánh ba ngày, ngươi có thể bẻ gãy một cái móng tay của ta?”
Lại liếc Quảng Hiền Bồ Tát một cái, cười nhạo lắc đầu:
“Tự bảo vệ mình có thừa, ngoan ngoãn ở bên chờ xem. Ba Bồ Tát các ngươi, lại có thể làm gì ta!”
Đây chính là sự tự tin của nhất phẩm võ phu, căn bản không sợ, tuy nói các Bồ Tát thủ đoạn quỷ quyệt, cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng một phe là tự bảo vệ mình có thừa, một phe khác lại có thể không kiêng nể gì.
Đây là chênh lệch.
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau, A Lan Đà bỗng nhiên chấn động, như là động đất đến, các nơi xuất hiện thân núi sụp lở, từng tảng đá lớn lăng lông lốc.
Sau khi đá tầng trong nứt ra, lộ ra lại là máu thịt đỏ nõn, máu thịt khi thì bành trướng, khi thì co rút lại.
Cả tòa A Lan Đà, thế mà lại là một quái vật khổng lồ, quái vật có máu có thịt.
Lúc này, con quái vật này đã sống lại.
Thần Thù quả nhiên đã gặp nguy hiểm... Trong lòng Hứa Thất An rùng mình.
Quảng Hiền Bồ Tát hình tượng thiếu niên tăng nhân, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:
“Ngươi cho rằng Thần Thù có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693534/chuong-1911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.