Tô Tô phối hợp làm ra động tác lau nước mắt, khóc nức nở:
“Ngươi tên phụ lòng này, lúc trước ở Vân Châu, luôn miệng nói không chê bỏ người ta...”
Không hổ là Phi Yến nữ hiệp, thẳng như ruột ngựa... Đám người Ngụy Uyên, đại nho Vân Lộc thư viện ăn ý bưng chén uống một ngụm.
Rượu rất vào.
Lý Linh Tố bi phẫn nhìn Hứa Thất An:
“Tô Tô cũng là tỷ tỷ của ta, ngươi, ngươi vậy mà lại xuống tay đối với tỷ tỷ của ta? Còn bội tình bạc nghĩa?”
Dương Thiên Huyễn chậm rãi đứng dậy, đưa lưng về phía mọi người, hét lớn một tiếng:
“Hứa Ninh Yến, không ngờ được ngươi là người như vậy.”
Ta thiếu chút nữa quên mất tiểu thiếp rồi! Hứa Thất An nói thầm trong lòng, hắn biết ngay mà, những kẻ này khẳng định muốn giở trò, oán khí trong lòng khẳng định cần phát tiết, tuyệt đối không phải đanh mặt ngồi uống rượu mà thôi.
Nào có chuyện hời như vậy.
Hứa Thất An không hoảng chút nào, đang muốn ứng đối, liền nghe Hứa Linh Nguyệt một bàn đó mở miệng nói:
“Lý đạo trưởng nghiêm trọng rồi, không biết còn tưởng đại ca ta muốn lấy Tô Tô cô nương làm vợ. Người đời đều biết đại ca một lời nói nặng tựa ngàn vàng, đã đáp ứng, thì nhất định sẽ làm được. Để sau chờ hôn lễ chấm dứt, mẹ, mẹ làm chủ, tìm cái kiệu hoa nâng Tô Tô cô nương qua cửa là được.
“Cưới vợ nạp thiếp, chung quy phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu.”
Lý Diệu Chân sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693490/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.