“Có gì không ổn?”
Nàng nhíu mày nói.
Thẩm thẩm cười khan một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử:
“Linh m à, ừm, có chút ngu dốt, hay là thôi đi.”
Thẩm thẩm là người phúc hậu, không hại người nhà.
Tuy ngoài miệng nói Linh m từ nhỏ đã thông minh, nhưng trong lòng biết, Linh m nhà mình có lẽ có thể đại khái so với trẻ con bằng tuổi thoáng ngu dốt hơn chút.
Hứa Nguyên Sương vừa viết thiệp mời, vừa nói:
“Thẩm thẩm, không có gì đáng ngại. Cháu tuy không có tài hoa như nhị lang, nhưng từ nhỏ đọc sách, dạy Linh m không nói chơi.”
Lời cũng nói tới nước này rồi, thẩm thẩm không tiện từ chối, chỉ có thể đáp ứng.
Toàn bộ quá trình, Hứa Linh Nguyệt một câu cũng chưa nói, nàng sẽ không ở trước mặt đại ca biểu hiện “ác độc” như vậy.
Hơn nữa, phàm là người nghe nói Linh m khó vỡ lòng, đều cảm thấy mình có thể được, mặc kệ là thái phó hay là tiên sinh của thư viện, hoặc là Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn, đều nghĩ như vậy.
Hứa Linh Nguyệt cảm thấy cho dù mình không châm ngòi thổi gió, đường tỷ này cũng sẽ giống với người khác, quả nhiên.
Hứa Nguyên Sương hài lòng gật đầu, hỏi tiếp:
“Nghe nói Linh m luôn đi theo vị cô nương này ở Nam Cương học tập cổ thuật?”
Vị cô nương này trước sau chưa nói tiếng nào.
Thẩm thẩm liền nói:
“Đều là đại lang làm chủ, nói Linh m không thích đọc sách, lại không có thiên phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693481/chuong-1858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.