Các thủ lĩnh lập tức dừng lùng bắt, nhìn tới.
Có người đã vào Cực Uyên?
Ở lúc mấu chốt này vào Cực Uyên... Các thủ lĩnh nhìn nhau, ý niệm trong đầu ùn ùn tràn ra.
Loan Ngọc mím môi đỏ mọng, truy hỏi:
“Khi nào vào Cực Uyên, người tới bề ngoài đặc thù như thế nào?”
Thuần Yên khẽ lắc đầu:
“Chúng nó không trả lời được vấn đề này.”
Cổ thú không có khái niệm đối với thời gian, đối với bề ngoài nhân loại càng không có khái niệm.
Nói xong, Thuần Yên quay đầu, trong miệng thốt ra tiếng chim, trao đổi một phen với chúng nó.
Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên ngưng trọng, lâm vào trầm ngâm.
“Chúng nó nói cái gì?”
Tiếng Vưu Thi từ dưới áo choàng truyền đến.
Thuần Yên ngẩng đầu, đảo qua các thủ lĩnh, chậm rãi nói:
“Sợ hãi!
“Chúng nó từ trên thân người kia cảm nhận được cực hạn sợ hãi.”
Cực hạn sợ hãi... Mọi người chau mày, nhìn nhau vài lần, càng thêm cảnh giác.
Cổ thú bản tính điên cuồng, tàn bạo, cho dù đối mặt bọn họ, cũng dám hung hãn không sợ chết công kích.
Có thể khiến cổ thú sợ hãi tồn tại, tất nhiên là phẩm cấp thật sự quá lớn.
Đồng thời, cũng có thể phán đoán ra người thần bí tiến vào Cực Uyên, phẩm cấp so với bọn họ đều cao hơn, cao hơn rất nhiều rất nhiều.
Long Đồ trầm giọng hỏi:
“Người nọ còn ở Cực Uyên không?”
Thuần Yên nhẹ nhàng gật đầu
Các thủ lĩnh bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693465/chuong-1842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.