Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, hắn và Lạc Ngọc Hành, còn có Hứa Bình Phong, nghe thấy được tiếng vang “rắc”.

Cái sừng dài gấp khúc nào đó ở đỉnh đầu quái vật mặt người thân dê gãy.

Hoa văn trời sinh trên cái sừng dài gấp khúc sáng lên, nó cắn nuốt tất cả chung quanh, bao gồm nước biển, ánh sáng, thủy linh chi lực vân vân, như là Cực Uyên vĩnh viễn không thấy đáy trong truyền thuyết, cắn nuốt vạn vật trong thiên địa.

Chính là một cái sừng như thế này, từng ở Thanh Châu g iết chết giám chính, mang nguyên thần lão phong ấn trong sừng.

“Hoang” trả giá nhất định, chủ động bẻ gãy một cái sừng, dùng để đối phó Hứa Thất An và Lạc Ngọc Hành.

Đây là “vũ khí” một vị từng là siêu phẩm, dựa vào nó tung hoành thời kì viễn cổ, ẩn chứa thiên phú thần thông của nó, là linh uẩn cụ thể hóa.

Cái sừng gãy này chậm rãi bay lên, mũi sừng nhắm Hứa Thất An cùng Lạc Ngọc Hành.

Giờ khắc này, trong lòng Hứa Thất An tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, trừ võ giả dự cảm đối với nguy cơ, hắn trong cõi nào đó có cảm giác, một đòn này không thể tránh né.

Lạc Ngọc Hành bởi vì Lục Địa Thần Tiên đặc thù, càng thêm rõ ràng thấu triệt, nàng “nhìn” thấy phù văn thần bí quỷ dị nhanh chóng khuếch tán, hóa thành “vòng xoáy” thổi quét tất cả, trong đó bao gồm bọn họ.

“Ta từng nghe một vị hậu duệ thần ma nói, thiên phú thần thông của Đại Hoang là cắn nuốt vạn vật, cắn nuốt càng nhiều sinh linh cường đại, thiên phú thần thông của nó liền càng mạnh.”

Hứa Thất An thấp giọng nói.

Lạc Ngọc Hành nhíu mày không nói, loại thiên phú thần thông này của Đại Hoang không phải pháp thuật trên ý nghĩa tầm thường, kim thân của nàng không thể miễn dịch.

Không ngờ bản thể nó đáng sợ như thế... Trong lòng Hứa Bình Phong âm thầm kiêng kị.

Nhưng, minh hữu càng cường đại, đối với gã càng có lợi.

Không cường đại làm sao đối kháng Lục Địa Thần Tiên cùng nhất phẩm võ phu?

Ông!

Không gian rung mạnh, như là đâm thủng tấm màn, cái sừng gãy bắn nhanh đi, mục tiêu chỉ thẳng Lạc Ngọc Hành cùng Hứa Thất An.

Lấy sừng gãy làm trung tâm, hoa văn thần bí quỷ dị hóa thành vòng xoáy cuồn cuộn, vòng xoáy cắn nuốt tất cả.

Trong mắt Lạc Ngọc Hành lóe ra ánh sáng vàng, đang muốn nghênh đón cái sừng gãy, đai lưng bỗng căng lên, Hứa Thất An mang nàng xách về phía sau:

“Sang một bên.”

Chưa cho Lạc Ngọc Hành cơ hội tức giận, hắn đáp xuống, hai tay nắm lại, bắt được cái sừng gãy.

Vù!

Xoáy khí quỷ dị đáng sợ bỗng bành trướng, Hứa Thất An tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, khó từ trong xoáy khí thoát ly nữa.

Sừng gãy cao bằng nửa tường thành, mang so sánh, thân thể Hứa Thất An ngay cả thiêu thân cũng không bằng, là một con ruồi bọ, ruồi bọ bị một thanh kiếm đâm trúng.

Làn da hai tay của hắn nhanh chóng bóc ra, lộ ra gân thịt đỏ non, gân thịt cũng đang nhanh chóng bong ra.

Khí cơ cùng sinh mệnh lực của hắn nhanh chóng trôi đi, bị xoáy khí cướp lấy.

Trong vết nứt lớn, Hứa Bình Phong nhìn một màn này, mắt sáng lên.

Thần thông của “Bạch Đế” thật sự ra ngoài gã đoán trước, xem tư thế, tựa như có thể khiến Hứa Thất An thiệt thòi lớn.

“Đừng tới đây!”

Hứa Thất An quát dừng Lạc Ngọc Hành muốn tiến lên giúp đỡ, nhếch miệng cười nói:

“Nhìn rõ đây, cho ngươi xem man lực của nhất phẩm võ phu.”

Vừa dứt lời, áo bào trên người Hứa Thất An nổ tung, lộ ra thân thể to lớn trắng bóc, từng đường nét cơ bắp uyển chuyển lại sắc bén triển lộ ở trước mắt Lạc Ngọc Hành.

Cơ bắp quanh thân hắn mấp máy không tiếng động, lực lượng đáng sợ từ cẳng chân truyền đến đùi, lại đến hông lưng, đẩy từng tầng một tới cánh tay.

“A a a...”

Hứa Thất An ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc.

Hai mắt hắn bắ n ra hai tia sáng vàng xuyên qua bầu trời.

Cả đại dương mênh mông sôi trào lên, hàng vạn khoảnh nước biển cuồn cuộn dâng lên trời cao, phun trào bọt trắng xóa.

Trên trời mây đen quay cuồng, lôi điện lóe lên ở trong tầng mây, một cảnh tượng tận thế.

Lạc Ngọc Hành cả kinh, ở trong tầm nhìn độc đáo của nàng, nguyên tố cả mảng thiên địa hỗn loạn, như là xuất hiện sự vật không thuộc về thế giới này, khiến trật tự đại đạo xuất hiện sai lầm.

Lạc Ngọc Hành lại nhìn về phía Hứa Thất An, “nhìn” thấy thiên địa nguyên tố đối với hắn tránh còn không kịp, không dám dính vào người, hoa văn quỷ dị thần bí sừng gãy khuếch tán ra, cũng bị hắn đẩy đi từng chút một.

Nàng không khỏi nhớ tới một lời đồn về võ phu trước kia nghe nói.

Cực hạn của võ phu, đó là chuyên tu bản thân, không liên hệ với bên ngoài, tự thành thiên địa.

“Rắc!”

Trong tiếng nứt vang thanh thúy, cái sừng dê cao bằng nửa tường thành kia sụp đổ ra vô số khe hở thật nhỏ, mà ở trước đó, hoa văn thần bí bao phủ ở bốn phía sớm tán loạn trước một bước.

“Rắc!”

Mũi nhọn sừng dê hoàn toàn vỡ vụn, bị nhất phẩm võ phu lấy man lực mạnh mẽ bẻ nát.

Xoáy khí cắn nuốt tất cả theo đó tiêu tán.

Sừng dê gấp khúc nhanh chóng hạ xuống, hướng tới khe nứt lớn đáy biển rơi xuống, một lần nữa trở lại trán “Hoang”, chỗ gãy kín không kẽ hở, tựa như chưa bao giờ gãy, nhưng mũi nhọn sừng bị Hứa Thất An bẻ gãy, lại khó có thể khép lại.

Hứa Thất An đứng ngạo nghễ giữa biển trời, hai tay mất hết máu thịt, chỉ còn xương trắng bệch, khí tức của hắn không cường thịnh nữa, mơ hồ muốn ngã về nhị phẩm, đương nhiên, phẩm cấp vẫn như cũ là nhất phẩm.

Hít sâu một hơi, Hứa Thất An sắc mặt dữ tợn hướng tới đáy biển rít gào:

“Giết hắn!”

Tiếng rống cuồn cuộn như sấm.

Khe nứt lớn đáy biển, hoa văn sừng dê đỉnh đầu Hoang chợt sáng lên, hô, xoáy khí gặp k1ch thích mà sinh.

Giết ta? Trong lòng Hứa Bình Phong rùng mình, theo bản năng muốn thi triển truyền tống thuật.

Nhưng đã muộn, xoáy khí bao phủ gã, cố định gã ở tại chỗ.

Ngay sau đó, máu thịt gã nhanh chóng bóc ra, hóa thành linh lực thuần túy bị nuốt vào trung ương xoáy khí.

Tiếng thở dài của Hoang quanh quẩn ở trong vết nứt lớn:

“Vân Châu đại thế đã mất, ngươi cũng không còn quan trọng như bản thân nghĩ...

“Linh uẩn của ta bị hao tổn, còn chưa triệt để tỉnh lại, thỏa hiệp với ta mà nói là lựa chọn tốt nhất, nhất phẩm võ phu cường đại vượt xa ta tưởng tượng...

“Chờ đợi Hứa Thất An trăm năm sau hết tuổi thọ? Không còn kịp rồi, dòng lũ thời đại đã bắt đầu cuồn cuộn, đại kiếp nạn sắp tới...

“Ngươi quá yếu, không có tư cách trở thành minh hữu của ta, chỉ có nhất phẩm mới có thể tham dự đến trong đại kiếp.

“Cắn nuốt ngươi với ta mà nói, là lựa chọn không tệ, khí vận cùng linh uẩn quan trọng như nhau, mà ngươi là luyện khí sĩ!” Đúng lúc này, hắn và Lạc Ngọc Hành, còn có Hứa Bình Phong, nghe thấy được tiếng vang “rắc”.

Cái sừng dài gấp khúc nào đó ở đỉnh đầu quái vật mặt người thân dê gãy.

Hoa văn trời sinh trên cái sừng dài gấp khúc sáng lên, nó cắn nuốt tất cả chung quanh, bao gồm nước biển, ánh sáng, thủy linh chi lực vân vân, như là Cực Uyên vĩnh viễn không thấy đáy trong truyền thuyết, cắn nuốt vạn vật trong thiên địa.

Chính là một cái sừng như thế này, từng ở Thanh Châu g iết chết giám chính, mang nguyên thần lão phong ấn trong sừng.

“Hoang” trả giá nhất định, chủ động bẻ gãy một cái sừng, dùng để đối phó Hứa Thất An và Lạc Ngọc Hành.

Đây là “vũ khí” một vị từng là siêu phẩm, dựa vào nó tung hoành thời kì viễn cổ, ẩn chứa thiên phú thần thông của nó, là linh uẩn cụ thể hóa.

Cái sừng gãy này chậm rãi bay lên, mũi sừng nhắm Hứa Thất An cùng Lạc Ngọc Hành.

Giờ khắc này, trong lòng Hứa Thất An tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, trừ võ giả dự cảm đối với nguy cơ, hắn trong cõi nào đó có cảm giác, một đòn này không thể tránh né.

Lạc Ngọc Hành bởi vì Lục Địa Thần Tiên đặc thù, càng thêm rõ ràng thấu triệt, nàng “nhìn” thấy phù văn thần bí quỷ dị nhanh chóng khuếch tán, hóa thành “vòng xoáy” thổi quét tất cả, trong đó bao gồm bọn họ.

“Ta từng nghe một vị hậu duệ thần ma nói, thiên phú thần thông của Đại Hoang là cắn nuốt vạn vật, cắn nuốt càng nhiều sinh linh cường đại, thiên phú thần thông của nó liền càng mạnh.”

Hứa Thất An thấp giọng nói.

Lạc Ngọc Hành nhíu mày không nói, loại thiên phú thần thông này của Đại Hoang không phải pháp thuật trên ý nghĩa tầm thường, kim thân của nàng không thể miễn dịch.

Không ngờ bản thể nó đáng sợ như thế... Trong lòng Hứa Bình Phong âm thầm kiêng kị.

Nhưng, minh hữu càng cường đại, đối với gã càng có lợi.

Không cường đại làm sao đối kháng Lục Địa Thần Tiên cùng nhất phẩm võ phu?

Ông!

Không gian rung mạnh, như là đâm thủng tấm màn, cái sừng gãy bắn nhanh đi, mục tiêu chỉ thẳng Lạc Ngọc Hành cùng Hứa Thất An.

Lấy sừng gãy làm trung tâm, hoa văn thần bí quỷ dị hóa thành vòng xoáy cuồn cuộn, vòng xoáy cắn nuốt tất cả.

Trong mắt Lạc Ngọc Hành lóe ra ánh sáng vàng, đang muốn nghênh đón cái sừng gãy, đai lưng bỗng căng lên, Hứa Thất An mang nàng xách về phía sau:

“Sang một bên.”

Chưa cho Lạc Ngọc Hành cơ hội tức giận, hắn đáp xuống, hai tay nắm lại, bắt được cái sừng gãy.

Vù!

Xoáy khí quỷ dị đáng sợ bỗng bành trướng, Hứa Thất An tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, khó từ trong xoáy khí thoát ly nữa.

Sừng gãy cao bằng nửa tường thành, mang so sánh, thân thể Hứa Thất An ngay cả thiêu thân cũng không bằng, là một con ruồi bọ, ruồi bọ bị một thanh kiếm đâm trúng.

Làn da hai tay của hắn nhanh chóng bóc ra, lộ ra gân thịt đỏ non, gân thịt cũng đang nhanh chóng bong ra.

Khí cơ cùng sinh mệnh lực của hắn nhanh chóng trôi đi, bị xoáy khí cướp lấy.

Trong vết nứt lớn, Hứa Bình Phong nhìn một màn này, mắt sáng lên.

Thần thông của “Bạch Đế” thật sự ra ngoài gã đoán trước, xem tư thế, tựa như có thể khiến Hứa Thất An thiệt thòi lớn.

“Đừng tới đây!”

Hứa Thất An quát dừng Lạc Ngọc Hành muốn tiến lên giúp đỡ, nhếch miệng cười nói:

“Nhìn rõ đây, cho ngươi xem man lực của nhất phẩm võ phu.”

Vừa dứt lời, áo bào trên người Hứa Thất An nổ tung, lộ ra thân thể to lớn trắng bóc, từng đường nét cơ bắp uyển chuyển lại sắc bén triển lộ ở trước mắt Lạc Ngọc Hành.

Cơ bắp quanh thân hắn mấp máy không tiếng động, lực lượng đáng sợ từ cẳng chân truyền đến đùi, lại đến hông lưng, đẩy từng tầng một tới cánh tay.

“A a a...”

Hứa Thất An ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc.

Hai mắt hắn bắ n ra hai tia sáng vàng xuyên qua bầu trời.

Cả đại dương mênh mông sôi trào lên, hàng vạn khoảnh nước biển cuồn cuộn dâng lên trời cao, phun trào bọt trắng xóa.

Trên trời mây đen quay cuồng, lôi điện lóe lên ở trong tầng mây, một cảnh tượng tận thế.

Lạc Ngọc Hành cả kinh, ở trong tầm nhìn độc đáo của nàng, nguyên tố cả mảng thiên địa hỗn loạn, như là xuất hiện sự vật không thuộc về thế giới này, khiến trật tự đại đạo xuất hiện sai lầm.

Lạc Ngọc Hành lại nhìn về phía Hứa Thất An, “nhìn” thấy thiên địa nguyên tố đối với hắn tránh còn không kịp, không dám dính vào người, hoa văn quỷ dị thần bí sừng gãy khuếch tán ra, cũng bị hắn đẩy đi từng chút một.

Nàng không khỏi nhớ tới một lời đồn về võ phu trước kia nghe nói.

Cực hạn của võ phu, đó là chuyên tu bản thân, không liên hệ với bên ngoài, tự thành thiên địa.

“Rắc!”

Trong tiếng nứt vang thanh thúy, cái sừng dê cao bằng nửa tường thành kia sụp đổ ra vô số khe hở thật nhỏ, mà ở trước đó, hoa văn thần bí bao phủ ở bốn phía sớm tán loạn trước một bước.

“Rắc!”

Mũi nhọn sừng dê hoàn toàn vỡ vụn, bị nhất phẩm võ phu lấy man lực mạnh mẽ bẻ nát.

Xoáy khí cắn nuốt tất cả theo đó tiêu tán.

Sừng dê gấp khúc nhanh chóng hạ xuống, hướng tới khe nứt lớn đáy biển rơi xuống, một lần nữa trở lại trán “Hoang”, chỗ gãy kín không kẽ hở, tựa như chưa bao giờ gãy, nhưng mũi nhọn sừng bị Hứa Thất An bẻ gãy, lại khó có thể khép lại.

Hứa Thất An đứng ngạo nghễ giữa biển trời, hai tay mất hết máu thịt, chỉ còn xương trắng bệch, khí tức của hắn không cường thịnh nữa, mơ hồ muốn ngã về nhị phẩm, đương nhiên, phẩm cấp vẫn như cũ là nhất phẩm.

Hít sâu một hơi, Hứa Thất An sắc mặt dữ tợn hướng tới đáy biển rít gào:

“Giết hắn!”

Tiếng rống cuồn cuộn như sấm.

Khe nứt lớn đáy biển, hoa văn sừng dê đỉnh đầu Hoang chợt sáng lên, hô, xoáy khí gặp k1ch thích mà sinh.

Giết ta? Trong lòng Hứa Bình Phong rùng mình, theo bản năng muốn thi triển truyền tống thuật.

Nhưng đã muộn, xoáy khí bao phủ gã, cố định gã ở tại chỗ.

Ngay sau đó, máu thịt gã nhanh chóng bóc ra, hóa thành linh lực thuần túy bị nuốt vào trung ương xoáy khí.

Tiếng thở dài của Hoang quanh quẩn ở trong vết nứt lớn:

“Vân Châu đại thế đã mất, ngươi cũng không còn quan trọng như bản thân nghĩ...

“Linh uẩn của ta bị hao tổn, còn chưa triệt để tỉnh lại, thỏa hiệp với ta mà nói là lựa chọn tốt nhất, nhất phẩm võ phu cường đại vượt xa ta tưởng tượng...

“Chờ đợi Hứa Thất An trăm năm sau hết tuổi thọ? Không còn kịp rồi, dòng lũ thời đại đã bắt đầu cuồn cuộn, đại kiếp nạn sắp tới...

“Ngươi quá yếu, không có tư cách trở thành minh hữu của ta, chỉ có nhất phẩm mới có thể tham dự đến trong đại kiếp.

“Cắn nuốt ngươi với ta mà nói, là lựa chọn không tệ, khí vận cùng linh uẩn quan trọng như nhau, mà ngươi là luyện khí sĩ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.