Hứa Bình Phong cười thản nhiên:
“Trận pháp trong tường thành kinh thành, ta nắm rõ trong lòng bàn tay, nhiều nhất một khắc đồng hồ liền có thể phá giải hết.
“Ngươi tuy sống lại, lại là một thân thể phàm thai, không sợ ta giết ngươi?”
Ngụy Uyên im lặng một lát, cảm khái nói:
“Hai mươi mấy năm qua, ngươi tính hết cơ quan, âm thầm thúc đẩy ta vào chỗ chết, mới tạo phản.
“Sợ ta như vậy?”
Hứa Bình Phong cũng không tức giận, cười nói:
“Đương nhiên sợ, giảo quyệt mưu lược, ngươi không phải đối thủ của ta. Cầm quân đánh trận, ta không bằng ngươi.
“Ngươi không chết, Vân Châu quân ngay cả Thanh Châu cũng không đánh hạ được.
“Năm đó, lúc ngươi quật khởi, ta đã quyết tâm rời khỏi triều đình. Ngươi ta chưa từng ở triều đường tranh phong, luôn là một chuyện ăn năn trong lòng ta, hôm nay ngươi đã sống lại, chúng ta liền đấu sức hẳn hoi, cũng coi như giải được một tâm nguyện.”
Ánh mắt Ngụy Uyên nhìn phía Vân Châu quân, lắc đầu thở dài:
“Kết thúc rồi!
“Hôm nay là ngày thứ mười ba Lạc Ngọc Hành độ kiếp, chiến dịch này đã kết thúc, ta sống lại muộn rồi, chỉ đuổi kịp vĩ thanh.”
Khóe miệng Hứa Bình Phong khẽ nhếch lên:
“Quên nói cho ngươi, chiến sự biên cảnh phía Bắc đã xong, Hứa Thất An nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Kinh thành đã là vật trong bàn tay ta.”
Ánh mắt Ngụy Uyên từ Vân Châu quân dời ra, nhìn Hứa Bình Phong, nói từng chữ một:
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693414/chuong-1791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.