Buổi trưa, trọng kỵ binh đang chạy chầm chậm, bỗng phát hiện một mảng bóng ma thật lớn bao phủ đến.
Nam Cung Thiến Nhu ngẩng đầu, nheo mắt, cũng không kích động, ngược lại khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngự phong thuyền khổng lồ hạ xuống ở phía trước trọng kỵ quân, bảy người đứng mép thuyền, một người trong đó đưa lưng về thương sinh.
Nam Cung Thiến Nhu nhìn người nào đó sắc mặt lạnh lùng, thiếu biểu cảm, cười nói:
“Đã lâu không gặp!”
Dương Nghiễn khẽ gật đầu.
Phó tướng bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu, kinh hỉ nói:
“Thì ra ngài là đang chờ trợ thủ.”
Nam Cung Thiến Nhu nhếch khóe miệng:
“Ngươi có thể nghĩ đến sơ hở, Ngụy Công sẽ không nghĩ tới?”
Chỉ cần trọng kỵ binh rời khỏi tòa quân trấn bỏ hoang kia, bị vượt qua ba người ngoài thấy, thuật che chắn thiên cơ tự giải, lúc này, nghĩa phụ sẽ nhớ lại mình lưu lại là một mũi trọng kỵ binh.
Lấy trí tuệ nghĩa phụ, chỉ cần nhớ lại trọng kỵ quân, như vậy toàn bộ sơ hở trong kế hoạch, hắn đều sẽ ở trong đầu lấp đầy, bù lại.
Ví dụ như thiếu vũ khí công thành, ví dụ như tốc độ hành quân chậm chạp vân vân.
Nam Cung Thiến Nhu theo Ngụy Uyên nhiều năm như vậy, đối với Ngụy Uyên chút lòng tin này vẫn là có.
Dương Thiên Huyễn đứng khoanh tay, đưa lưng về trọng kỵ quân, thản nhiên nói:
“Một vạn người, phải vận chuyển ba lượt, dự tính trước hoàng hôn ngày mai đến Vân Châu, nhưng, chúng ta muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693407/chuong-1784.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.