Chương trước
Chương sau
Lạc Ngọc Hành hít sâu một hơi, lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào, tiếp theo, nàng phân liệt ra bốn pháp tướng hình tượng nữ tính.

Phân biệt là thổ tướng bao trùm giáp đá, hỏa tướng thiêu đốt mãnh liệt, thủy tướng tràn ngập hơi nước màu đen, cùng với phong tướng do luồng khí tạo thành.

Bốn phía bất tri bất giác trở nên âm trầm, kiếp vân một lần nữa bao phủ đến, che ánh mặt trời.

Uy áp kh ủng bố thổi quét phạm vi trăm dặm.

Phong tướng kia do luồng khí tạo thành bay lên, hướng về bầu trời lao đi.

Trong quá trình, từng cơn gió mạnh thổi đến, vài lần suýt nữa thổi tan nó.

Đoàng!

Lôi điện tráng kiện từ trong kiếp vân đánh xuống.

Tứ tượng kiếp tầng thứ nhất, Phong Lôi kiếp!

Từ bỏ cơ hội củng cố tu vi, chủ động đưa tới kiếp vân, mạnh mẽ độ kiếp?

Sắc mặt Già La Thụ nghiêm túc, nhìn về phía nửa bước Lục Địa Thần Tiên nghiêng nước nghiêng thành.

Lạc Ngọc Hành ả lấy đâu ra sự tự tin?

...

Hứa nhị lang thông qua Hồn Thiên Thần Kính, tìm kiếm hoàn toàn không có mục đích, bắt giữ được động tĩnh Thích Quảng Bá dẫn dắt trung quân Vân Châu, tập kết ở Tầm Châu thành.

Hắn đã phái người ra roi thúc ngựa đưa tình báo đi Tầm Châu thành, cho thủ quân lưu thủ ở Tầm Châu sự nhắc nhở.

Sau đó lập tức mang theo kỵ binh, chuẩn bị gấp rút tiếp viện Tầm Châu.

Hắn trong mơ hồ đã đoán ra mục đích chân thật của Thích Quảng Bá —— Tập kích bất ngờ Tầm Châu.

Tuy chiến tuyến lấy Tầm Châu làm trung tâm, ở trong chinh chiến mấy ngày liền đã bị đánh nát bét, nhưng không đại biểu Đại Phụng quân vứt bỏ phòng tuyến, vẫn có rất nhiều du kỵ quân ở phụ cận phòng tuyến hạ trại, phái thám báo tuần tra.

Tường thành đánh mất rồi, vậy thì không cần tường thành, đổi sang đánh dã chiến.

Phòng tuyến sẽ không bởi vì mất đi thành quách mà lui bước, bởi vì sau lưng chính là Ung Châu thành, ven đường có vô số dân chúng.

Quân đoàn trên phòng tuyến thành phần phức tạp, có tinh nhuệ do đám người Dương Nghiễn dẫn dắt, có tạp bài quân do Sở Nguyên Chẩn đám nghĩa quân dẫn dắt, cũng có giáo chúng Võ Lâm minh.

Bởi vì quân đội tố chất so le không đồng đều, có cả thắng lẫn bại, ví dụ như Hứa Tân Niên dẫn dắt là kỵ binh tinh nhuệ, cộng thêm năng lực của Hồn Thiên Thần Kính, liên tục chiến thắng, bảo vệ rất tót phòng tuyến hắn phụ trách.

Nhưng Dương Thiên Huyễn, Lý Linh Tố, cùng với bộ phận quân đoàn Võ Lâm minh, đám tạp bài binh này một khi gặp được kỵ binh tinh nhuệ Vân Châu, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ Vân Châu quân chém.

Đáng giá nhắc tới, Dương Nghiễn sở dĩ ở lại Ung Châu, là vì biên cảnh phía Bắc có Lạc Ngọc Hành đang độ kiếp, có thể chấn nhiếp yêu man.

Tuy nói yêu man phương Bắc và Đại Phụng trước mắt là minh hữu, nhưng hai bên cũng là kẻ thù truyền kiếp, hơn nữa trên đời không có bằng hữu tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối, Đại Phụng không có khả năng không hề phòng bị đối với yêu man.

Như Khương Luật Trung, Trương Khai Thái hai vị kim la, đã sớm quay về Ngọc Dương quan, tọa trấn biên cảnh đông bắc, phòng ngừa đại quân Vu Thần giáo thừa dịp Trung Nguyên nội loạn xuất binh.

Làm phe phòng thủ, Đại Phụng bên này tương đối bị động, thường xuyên bị Vân Châu quân dắt mũi đi.

Dương Cung cũng từng lợi dụng Hồn Thiên Thần Kính, ý đồ phát động tập kích bất ngờ đối với đại bộ đội Vân Châu.

Nhưng bộ đội chủ lực Vân Châu, đã có Tiên Phong doanh ở phía trước dò đường, tầng ngoài hơn nữa lại có hầu hạ tuần tra, trên bầu trời còn có Chu Tước quân tuần tra.

Đại bộ đội muốn đánh bất ngờ, hầu như không thể thành công, ngược lại là đám người Lý Diệu Chân lợi dụng truyền tống trận của thuật sĩ đi hoả thiêu kho lương càng thêm dễ dàng thần không biết quỷ không hay làm được việc.

Vân Châu quân không cho bọn họ cơ hội này.

Lý Diệu Chân cùng Hứa nhị lang đi đến bờ sông, người trước ngồi xổm xuống, nói:

“Một đường ra roi thúc ngựa, như thế nào cũng phải nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, bằng không cho dù chạy tới Tầm Châu, cũng là một đám lính mệt mỏi. Tầm Châu thủ bị nghiêm ngặt, Thích Quảng Bá muốn nhanh chóng hạ được, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Dương Cung chỉ cần chống đỡ được, chờ viện binh chạy tới, Vân Châu quân tự nhiên sẽ rút quân.”

Hứa Tân Niên nhẹ nhàng gật đầu.

Loại tình huống này lúc ở Thanh Châu cũng không hiếm thấy, chính hắn từng trải qua, Tùng Sơn huyện bị đại quân Vân Châu bao vây, suýt nữa đến tình trạng hết đạn cạn lương.

Chống đỡ qua, viện binh tự nhiên sẽ đến.

Hắn bây giờ sắm vai nhân vật viện binh.

Hứa nhị lang lấy ra khăn lau mồ hôi, lau bụi đất trên mặt, lại cẩn thận giặt khăn.

Hắn không phải không có sầu lo nói:

“Chúng ta ỷ vào tiện lợi của Hồn Thiên Thần Kính, mới sớm phát hiện tung tích trung quân Thích Quảng Bá dẫn dắt, đám người Dương Nghiễn cùng Võ Lâm minh, chỉ sợ không nhanh như vậy phản ứng lại. Hơn nữa bọn họ rất có thể gặp kỵ binh Vân Châu ngăn chặn.”

Thích Quảng Bá chính là muốn nắm bắt thời gian chênh lệch, một lần hành động hạ được Tầm Châu thành, chỉ cần hạ Tầm Châu thành, hắn có thể cùng Đại Phụng quân chia đều Ung Châu, mang chiến tranh đẩy xuống một giai đoạn tiếp theo —— tranh đoạt Ung Châu thành.

Như vậy ở trong kế hoạch của vị chủ soái Vân Châu này, khẳng định có bố trí chi tiết, có phái quân đội phụ trách kiềm chế Đại Phụng quân phòng tuyến các nơi.

Nói xong, Hứa Tân Niên quay đầu nhìn, thấy Lý Diệu Chân nhào tới bờ sông, “ực ực” uống thả cửa một trận, sau đó dùng hai tay vốc lên một vốc nước, dùng sức vỗ ở trên mặt.

Nước mát lạnh làm ướt khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thấm ướt tóc mai của nàng, thấm ướt giáp trụ ở ngực nàng.

Phi Yến nữ hiệp tiêu sái không kiềm chế.

Không phải, ngươi không chú ý vệ sinh sao, uống nước lã là sẽ sinh bệnh, ồ, ngươi là tứ phẩm cao thủ, vậy không có việc gì... Hứa Tân Niên yên lặng thu hồi ánh mắt, lặng lẽ giấu kỹ khăn lau mồ hôi của mình, cũng vốc lên một vốc nước vỗ vào mặt, biểu hiện mình thô hào.

Lý Diệu Chân liếc hắn một cái, nheo mắt cười nói:

“Ngươi ven đường dùng Hồn Thiên Thần Kính soi nhiều hơn, lấy thủ đoạn cảu Thích Quảng Bá, nếu quân đoàn khác có quân địch kiềm chế, không có đạo lý chúng ta bên này không có.”

Nàng cười lên vừa tuấn tú vừa tiêu sái.

Hứa nhị lang khẽ gật đầu, ánh mắt hắn đảo qua những người trẻ tuổi kia trong quân đội trộm nhìn Phi Yến nữ hiệp, cười nói:

“Đúng rồi, các cao thủ này ngươi là nơi nào tìm đến?”

Quân riêng của Lý Diệu Chân chiến lực cực cao, đều có tu vi trong người, hơn nữa lấy người trẻ tuổi chiếm đa số.

“Đều là ông bạn già trước kia.” Lý Diệu Chân giọng điệu người giang hồ, nói:

“Hứa Ninh Yến có từng nói cho ngươi hay không, ta trước kia ở Vân Châu là diệt phỉ, xây dựng quân đội riêng của mình, thành viên là bằng hữu ngũ hồ tứ hải kết giao, hoặc hướng về phía thanh danh của ta mà đến.

“Đều là các nhân sĩ hiệp nghĩa.” Lạc Ngọc Hành hít sâu một hơi, lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào, tiếp theo, nàng phân liệt ra bốn pháp tướng hình tượng nữ tính.

Phân biệt là thổ tướng bao trùm giáp đá, hỏa tướng thiêu đốt mãnh liệt, thủy tướng tràn ngập hơi nước màu đen, cùng với phong tướng do luồng khí tạo thành.

Bốn phía bất tri bất giác trở nên âm trầm, kiếp vân một lần nữa bao phủ đến, che ánh mặt trời.

Uy áp kh ủng bố thổi quét phạm vi trăm dặm.

Phong tướng kia do luồng khí tạo thành bay lên, hướng về bầu trời lao đi.

Trong quá trình, từng cơn gió mạnh thổi đến, vài lần suýt nữa thổi tan nó.

Đoàng!

Lôi điện tráng kiện từ trong kiếp vân đánh xuống.

Tứ tượng kiếp tầng thứ nhất, Phong Lôi kiếp!

Từ bỏ cơ hội củng cố tu vi, chủ động đưa tới kiếp vân, mạnh mẽ độ kiếp?

Sắc mặt Già La Thụ nghiêm túc, nhìn về phía nửa bước Lục Địa Thần Tiên nghiêng nước nghiêng thành.

Lạc Ngọc Hành ả lấy đâu ra sự tự tin?

...

Hứa nhị lang thông qua Hồn Thiên Thần Kính, tìm kiếm hoàn toàn không có mục đích, bắt giữ được động tĩnh Thích Quảng Bá dẫn dắt trung quân Vân Châu, tập kết ở Tầm Châu thành.

Hắn đã phái người ra roi thúc ngựa đưa tình báo đi Tầm Châu thành, cho thủ quân lưu thủ ở Tầm Châu sự nhắc nhở.

Sau đó lập tức mang theo kỵ binh, chuẩn bị gấp rút tiếp viện Tầm Châu.

Hắn trong mơ hồ đã đoán ra mục đích chân thật của Thích Quảng Bá —— Tập kích bất ngờ Tầm Châu.

Tuy chiến tuyến lấy Tầm Châu làm trung tâm, ở trong chinh chiến mấy ngày liền đã bị đánh nát bét, nhưng không đại biểu Đại Phụng quân vứt bỏ phòng tuyến, vẫn có rất nhiều du kỵ quân ở phụ cận phòng tuyến hạ trại, phái thám báo tuần tra.

Tường thành đánh mất rồi, vậy thì không cần tường thành, đổi sang đánh dã chiến.

Phòng tuyến sẽ không bởi vì mất đi thành quách mà lui bước, bởi vì sau lưng chính là Ung Châu thành, ven đường có vô số dân chúng.

Quân đoàn trên phòng tuyến thành phần phức tạp, có tinh nhuệ do đám người Dương Nghiễn dẫn dắt, có tạp bài quân do Sở Nguyên Chẩn đám nghĩa quân dẫn dắt, cũng có giáo chúng Võ Lâm minh.

Bởi vì quân đội tố chất so le không đồng đều, có cả thắng lẫn bại, ví dụ như Hứa Tân Niên dẫn dắt là kỵ binh tinh nhuệ, cộng thêm năng lực của Hồn Thiên Thần Kính, liên tục chiến thắng, bảo vệ rất tót phòng tuyến hắn phụ trách.

Nhưng Dương Thiên Huyễn, Lý Linh Tố, cùng với bộ phận quân đoàn Võ Lâm minh, đám tạp bài binh này một khi gặp được kỵ binh tinh nhuệ Vân Châu, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ Vân Châu quân chém.

Đáng giá nhắc tới, Dương Nghiễn sở dĩ ở lại Ung Châu, là vì biên cảnh phía Bắc có Lạc Ngọc Hành đang độ kiếp, có thể chấn nhiếp yêu man.

Tuy nói yêu man phương Bắc và Đại Phụng trước mắt là minh hữu, nhưng hai bên cũng là kẻ thù truyền kiếp, hơn nữa trên đời không có bằng hữu tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối, Đại Phụng không có khả năng không hề phòng bị đối với yêu man.

Như Khương Luật Trung, Trương Khai Thái hai vị kim la, đã sớm quay về Ngọc Dương quan, tọa trấn biên cảnh đông bắc, phòng ngừa đại quân Vu Thần giáo thừa dịp Trung Nguyên nội loạn xuất binh.

Làm phe phòng thủ, Đại Phụng bên này tương đối bị động, thường xuyên bị Vân Châu quân dắt mũi đi.

Dương Cung cũng từng lợi dụng Hồn Thiên Thần Kính, ý đồ phát động tập kích bất ngờ đối với đại bộ đội Vân Châu.

Nhưng bộ đội chủ lực Vân Châu, đã có Tiên Phong doanh ở phía trước dò đường, tầng ngoài hơn nữa lại có hầu hạ tuần tra, trên bầu trời còn có Chu Tước quân tuần tra.

Đại bộ đội muốn đánh bất ngờ, hầu như không thể thành công, ngược lại là đám người Lý Diệu Chân lợi dụng truyền tống trận của thuật sĩ đi hoả thiêu kho lương càng thêm dễ dàng thần không biết quỷ không hay làm được việc.

Vân Châu quân không cho bọn họ cơ hội này.

Lý Diệu Chân cùng Hứa nhị lang đi đến bờ sông, người trước ngồi xổm xuống, nói:

“Một đường ra roi thúc ngựa, như thế nào cũng phải nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, bằng không cho dù chạy tới Tầm Châu, cũng là một đám lính mệt mỏi. Tầm Châu thủ bị nghiêm ngặt, Thích Quảng Bá muốn nhanh chóng hạ được, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Dương Cung chỉ cần chống đỡ được, chờ viện binh chạy tới, Vân Châu quân tự nhiên sẽ rút quân.”

Hứa Tân Niên nhẹ nhàng gật đầu.

Loại tình huống này lúc ở Thanh Châu cũng không hiếm thấy, chính hắn từng trải qua, Tùng Sơn huyện bị đại quân Vân Châu bao vây, suýt nữa đến tình trạng hết đạn cạn lương.

Chống đỡ qua, viện binh tự nhiên sẽ đến.

Hắn bây giờ sắm vai nhân vật viện binh.

Hứa nhị lang lấy ra khăn lau mồ hôi, lau bụi đất trên mặt, lại cẩn thận giặt khăn.

Hắn không phải không có sầu lo nói:

“Chúng ta ỷ vào tiện lợi của Hồn Thiên Thần Kính, mới sớm phát hiện tung tích trung quân Thích Quảng Bá dẫn dắt, đám người Dương Nghiễn cùng Võ Lâm minh, chỉ sợ không nhanh như vậy phản ứng lại. Hơn nữa bọn họ rất có thể gặp kỵ binh Vân Châu ngăn chặn.”

Thích Quảng Bá chính là muốn nắm bắt thời gian chênh lệch, một lần hành động hạ được Tầm Châu thành, chỉ cần hạ Tầm Châu thành, hắn có thể cùng Đại Phụng quân chia đều Ung Châu, mang chiến tranh đẩy xuống một giai đoạn tiếp theo —— tranh đoạt Ung Châu thành.

Như vậy ở trong kế hoạch của vị chủ soái Vân Châu này, khẳng định có bố trí chi tiết, có phái quân đội phụ trách kiềm chế Đại Phụng quân phòng tuyến các nơi.

Nói xong, Hứa Tân Niên quay đầu nhìn, thấy Lý Diệu Chân nhào tới bờ sông, “ực ực” uống thả cửa một trận, sau đó dùng hai tay vốc lên một vốc nước, dùng sức vỗ ở trên mặt.

Nước mát lạnh làm ướt khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thấm ướt tóc mai của nàng, thấm ướt giáp trụ ở ngực nàng.

Phi Yến nữ hiệp tiêu sái không kiềm chế.

Không phải, ngươi không chú ý vệ sinh sao, uống nước lã là sẽ sinh bệnh, ồ, ngươi là tứ phẩm cao thủ, vậy không có việc gì... Hứa Tân Niên yên lặng thu hồi ánh mắt, lặng lẽ giấu kỹ khăn lau mồ hôi của mình, cũng vốc lên một vốc nước vỗ vào mặt, biểu hiện mình thô hào.

Lý Diệu Chân liếc hắn một cái, nheo mắt cười nói:

“Ngươi ven đường dùng Hồn Thiên Thần Kính soi nhiều hơn, lấy thủ đoạn cảu Thích Quảng Bá, nếu quân đoàn khác có quân địch kiềm chế, không có đạo lý chúng ta bên này không có.”

Nàng cười lên vừa tuấn tú vừa tiêu sái.

Hứa nhị lang khẽ gật đầu, ánh mắt hắn đảo qua những người trẻ tuổi kia trong quân đội trộm nhìn Phi Yến nữ hiệp, cười nói:

“Đúng rồi, các cao thủ này ngươi là nơi nào tìm đến?”

Quân riêng của Lý Diệu Chân chiến lực cực cao, đều có tu vi trong người, hơn nữa lấy người trẻ tuổi chiếm đa số.

“Đều là ông bạn già trước kia.” Lý Diệu Chân giọng điệu người giang hồ, nói:

“Hứa Ninh Yến có từng nói cho ngươi hay không, ta trước kia ở Vân Châu là diệt phỉ, xây dựng quân đội riêng của mình, thành viên là bằng hữu ngũ hồ tứ hải kết giao, hoặc hướng về phía thanh danh của ta mà đến.

“Đều là các nhân sĩ hiệp nghĩa.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.