Chương trước
Chương sau
Viên hộ pháp bên cạnh mắt sáng lên, con ngươi xanh thẳm đánh giá Hứa Thất An, trầm giọng nói:

“Tâm của Hứa Ngân la nói cho ta biết: Ngươi lần nào song tu với ta không phải ướt nửa tấm ga, còn chưa quen sao? Chỉ biết giả vờ nghiêm túc...”

??? Hứa Thất An cứng ngắc cổ, ánh mắt từ trên mặt Lạc Ngọc Hành dời đi, từng chút một xoay về hướng Viên hộ pháp.

Vài giây sau.

“Ầm!”

Nóc nhà nội sảnh đột nhiên hất bay, gỗ gãy cùng mái ngói hướng bốn phương tám hướng bắn đi.

Một bóng người màu vàng sẫm bay lên không trung, hướng bầu trời bỏ chạy.

Nữ tử vũ y tung bay đuổi sát sau đó, nghiêm khắc nói:

“Kiếm đến!”

Nhà phía đông, một đạo kiếm quang ngập trời rơi vào trong tay Lạc Ngọc Hành, theo nàng cùng nhau biến mất ở trên bầu trời xanh thẳm.

Nội sảnh, Viên hộ pháp đọc tâm không chịu khống chế kết thúc, quay đầu nhìn gỗ gãy ngói vỡ đầy đất chung quanh, ngẩn ra biết mình gây họa lớn rồi.

Khuôn mặt lông lá trắng bệch, nhìn Tôn Huyền Cơ, run giọng nói:

“Tôn, tôn sư huynh, ta không phải cố ý, ta, ta không khống chế được bản thân...”

Tôn Huyền Cơ lắc lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa vỗ bả vai hắn.

Viên hộ pháp đọc ra tâm hắn:

“Không sao.”

Viên hộ pháp vừa thở phào, liền nghe được nửa câu sau:

“Đời này ngươi không thể chọn, kiếp sau, làm con khỉ tốt.”

Bánh xe lăn lọc cọc, trong xe xa hoa rộng rãi, Vương Tư Mộ hơi câu nệ ngồi ở ghế mềm trải lông dê, thỉnh thoảng đánh giá liếc một cái thẩm thẩm mặt không biểu cảm, ngồi ngay ngắn bất động.

Khí tràng của bà ấy rất mạnh, khiến ta cảm nhận được một chút áp lực... Vương Tư Mộ thầm nghĩ, ngại bởi mẹ chồng tương lai cho áp lực, nàng cũng không dám có lấy một cử động nhỏ.

Tư Mộ vì sao cũng bất động, vẻ mặt câu nệ nghiêm túc như vậy, gặp thái hậu đáng sợ như vậy sao, ngươi trái lại nói mấy câu đi, lão nương mông cũng ngồi đau rồi, muốn dịch chuyển chút... Thẩm thẩm duy trì tư thái lạnh lùng xinh đẹp, trong lòng sốt ruột không chịu nổi.

Nhưng nàng chưa bao giờ vào cung yết kiến thái hậu, nghĩ hẳn đây là cảm giác nghi thức phải có.

Vương Tư Mộ bất động, nàng cũng bất động.

Hứa phủ cách hoàng thành không xa, hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa xa hoa vào hoàng thành, qua một khắc đồng hồ nữa, rốt cuộc tới cửa cung.

Sau khi thông qua Vũ Lâm vệ hỏi, xe ngựa thoải mái chạy vào hoàng cung, dừng lại ở bên cạnh lán đỗ xe ngựa.

Vương Tư Mộ ở nha hoàn nâng hạ, đạp tiểu mộc đắng đi xuống xe ngựa, rồi sau đó nàng xoay người, giống nha hoàn phù mình giống nhau, phù thẩm thẩm xuống xe ngựa.

Mẹ chồng nàng dâu tương lai dẫn các nha hoàn hướng phía cung Phượng Tê bước đi. Thẩm thẩm mắt nhìn phía trước, duy trì dáng vẻ ở nhà luyện tập thật lâu, cố ý giữ giọng điệu bình thản, nói:

“Tư Mộ, ta là lần đầu tiên vào cung, quy củ trong cung này không hề quen thuộc, ngươi nói với ta chút.”

Thật ra thẩm thẩm là biết một chút, thái hậu nương nương người chu toàn bao nhiêu chứ, biết chủ mẫu Hứa gia là người chưa từng vào cung, lễ nghi tương ứng, đã sớm phái ma ma trong cung đi Hứa phủ dạy.

Chỉ là thẩm thẩm học không quá cẩn thận, thường thường ngáp vặt mệt mỏi rã rời, theo ma ma học vài ngày, thế mà một chút lỗi cũng không có.

Cũng không phải thẩm thẩm thiên phú dị bẩm, chỉ là thẩm thẩm của Hứa Ngân la, sao có thể sai?

Vương Tư Mộ có hỏi tất đáp, nhẹ nhàng nói quy củ trong cung, thẩm thẩm vừa nghe, thầm nhủ ai da, cái này không quá giống với ta học, lão ma ma đáng giận, thế mà dám đùa giỡn ta.

Thế này nếu ở nhà, thẩm thẩm sẽ chống vòng eo nhỏ, dựng thẳng lông mày.

Cùng lúc nói chuyện, đoàn người ở dưới hoạn quan dẫn dắt vào cung Phượng Tê.

Hoàn cảnh, bố trí cung Phượng Tê, khiến thẩm thẩm ngẩn ra một phen, khó có thể tưởng tượng là nơi thái hậu nương nương ở quá mức lạnh lẽo.

Vượt qua bậc cửa, ở trong phòng tiếp khách rộng mở sáng ngời, đàn hương bay bay, thẩm thẩm gặp được thái hậu nương nương, mẹ đẻ đương kim nữ đế, một nữ tử ung dung đẹp đẽ quý giá, mỹ mạo tuyệt luân.

Thẩm thẩm cũng coi như gặp vô số người đẹp, bởi vì cháu trai là tên háo sắc, trong nhà thường xuyên có mỹ nhân chất lượng tốt vào ở.

Cộng thêm mình, cùng với trưởng nữ Hứa Linh Nguyệt, cũng là mỹ nhân rất xuất sắc.

Nhưng lúc này thấy thái hậu nương nương, chợt phát hiện, vị thái hậu nương nương này nếu trẻ thêm hai mươi tuổi, chỉ sợ chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân nhỉ. Ồ, vị quốc sư kia mới là kinh thành đệ nhất mỹ nhân.

Về phần vị Hoa Thần nào đó, thẩm thẩm lại không quen biết, căn bản không mang nàng để vào mắt, nhớ ở trong lòng.

Thái hậu nương nương là người tính cách lạnh lùng, cũng chưa bởi vì Hứa Thất An, liền khiêm tốn khách sáo đối với thẩm thẩm.

Thái hậu nương nương bây giờ không muốn lại được, đoạn thời gian trước con gái làm hoàng đế tìm đến, nói huỷ bỏ hôn ước của Lâm An cùng Hứa Thất An, nhưng bị thái hậu lấy hôn sự đã định, không thể sửa đổi làm lý do, cản trở về.

Hoài Khánh ý đồ dùng khí tràng của mình ép mẫu thân khuất phục, nhưng phát hiện mẫu thân vô dục vô cầu, không hề sợ hãi, xám xịt bại trận.

Sau lần đó, Hoài Khánh như dỗi, không tới thăm thái hậu nữa.

Thái hậu cũng không sao cả.

“Hứa Ngân la thiếu niên anh kiệt, là phối ngẫu vô số nữ tử khuê phòng tha thiết ước mơ, chuyện trước kia của hắn, ta cũng từng nghe nói một chút.”

Thái hậu uống trà, giọng điệu không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, nổi bật ra một cái tao nhã đạm bạc:

“Lâm An là công chúa Đại Phụng ta, quả quyết không có đạo lý cùng thờ một chồng với nữ tử khác. Ta từng nghe Tư Mộ nói, ngươi là chủ mẫu có chủ kiến, từ nhỏ có thể mang hắn áp chế gắt gao.

“Chuyện này, ta cần ngươi cho câu trả lời khẳng định.”

Ta nào có mang hắn áp chế gắt gao? Thằng nhóc đó ba ngày thì hai bữa chọc tức ta, giống như Linh m, ngày nào cũng đối đầu với ta... Thẩm thẩm không có bất cứ vẻ mặt gì, trong lòng lại bắt đầu kêu oan cho bản thân.

Vấn đề này nàng không biết nên đáp như thế nào, quay đầu nhìn Vương Tư Mộ một cái.

Bà ấy nhìn ta làm cái gì, là bất mãn ta hướng thái hậu mật báo? Bảo ta giải quyết phiền toái tự mình gây ra? Trong lòng Vương Tư Mộ rùng mình, mặt không đổi sắc cười nói:

“Thái hậu yên tâm, Hứa Ngân la cùng Lâm An điện hạ lưỡng tình tương duyệt, nhất định sẽ không cô phụ điện hạ.”

Ồ, xem ra Linh Nguyệt đã sớm nói trước với Tư Mộ rồi à, vậy ta yên tâm rồi... Mắt thẩm thẩm sáng lên, thấy thái hậu trông lại, nàng liền gật gật đầu.

Thái Hậu cũng gật đầu theo:

“Như thế rất tốt.”

Tiếp theo hai bên căn cứ lưu trình hôn lễ triển khai thảo luận, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm một ít đề tài ngoài lời. Viên hộ pháp bên cạnh mắt sáng lên, con ngươi xanh thẳm đánh giá Hứa Thất An, trầm giọng nói:

“Tâm của Hứa Ngân la nói cho ta biết: Ngươi lần nào song tu với ta không phải ướt nửa tấm ga, còn chưa quen sao? Chỉ biết giả vờ nghiêm túc...”

??? Hứa Thất An cứng ngắc cổ, ánh mắt từ trên mặt Lạc Ngọc Hành dời đi, từng chút một xoay về hướng Viên hộ pháp.

Vài giây sau.

“Ầm!”

Nóc nhà nội sảnh đột nhiên hất bay, gỗ gãy cùng mái ngói hướng bốn phương tám hướng bắn đi.

Một bóng người màu vàng sẫm bay lên không trung, hướng bầu trời bỏ chạy.

Nữ tử vũ y tung bay đuổi sát sau đó, nghiêm khắc nói:

“Kiếm đến!”

Nhà phía đông, một đạo kiếm quang ngập trời rơi vào trong tay Lạc Ngọc Hành, theo nàng cùng nhau biến mất ở trên bầu trời xanh thẳm.

Nội sảnh, Viên hộ pháp đọc tâm không chịu khống chế kết thúc, quay đầu nhìn gỗ gãy ngói vỡ đầy đất chung quanh, ngẩn ra biết mình gây họa lớn rồi.

Khuôn mặt lông lá trắng bệch, nhìn Tôn Huyền Cơ, run giọng nói:

“Tôn, tôn sư huynh, ta không phải cố ý, ta, ta không khống chế được bản thân...”

Tôn Huyền Cơ lắc lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa vỗ bả vai hắn.

Viên hộ pháp đọc ra tâm hắn:

“Không sao.”

Viên hộ pháp vừa thở phào, liền nghe được nửa câu sau:

“Đời này ngươi không thể chọn, kiếp sau, làm con khỉ tốt.”

Bánh xe lăn lọc cọc, trong xe xa hoa rộng rãi, Vương Tư Mộ hơi câu nệ ngồi ở ghế mềm trải lông dê, thỉnh thoảng đánh giá liếc một cái thẩm thẩm mặt không biểu cảm, ngồi ngay ngắn bất động.

Khí tràng của bà ấy rất mạnh, khiến ta cảm nhận được một chút áp lực... Vương Tư Mộ thầm nghĩ, ngại bởi mẹ chồng tương lai cho áp lực, nàng cũng không dám có lấy một cử động nhỏ.

Tư Mộ vì sao cũng bất động, vẻ mặt câu nệ nghiêm túc như vậy, gặp thái hậu đáng sợ như vậy sao, ngươi trái lại nói mấy câu đi, lão nương mông cũng ngồi đau rồi, muốn dịch chuyển chút... Thẩm thẩm duy trì tư thái lạnh lùng xinh đẹp, trong lòng sốt ruột không chịu nổi.

Nhưng nàng chưa bao giờ vào cung yết kiến thái hậu, nghĩ hẳn đây là cảm giác nghi thức phải có.

Vương Tư Mộ bất động, nàng cũng bất động.

Hứa phủ cách hoàng thành không xa, hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa xa hoa vào hoàng thành, qua một khắc đồng hồ nữa, rốt cuộc tới cửa cung.

Sau khi thông qua Vũ Lâm vệ hỏi, xe ngựa thoải mái chạy vào hoàng cung, dừng lại ở bên cạnh lán đỗ xe ngựa.

Vương Tư Mộ ở nha hoàn nâng hạ, đạp tiểu mộc đắng đi xuống xe ngựa, rồi sau đó nàng xoay người, giống nha hoàn phù mình giống nhau, phù thẩm thẩm xuống xe ngựa.

Mẹ chồng nàng dâu tương lai dẫn các nha hoàn hướng phía cung Phượng Tê bước đi. Thẩm thẩm mắt nhìn phía trước, duy trì dáng vẻ ở nhà luyện tập thật lâu, cố ý giữ giọng điệu bình thản, nói:

“Tư Mộ, ta là lần đầu tiên vào cung, quy củ trong cung này không hề quen thuộc, ngươi nói với ta chút.”

Thật ra thẩm thẩm là biết một chút, thái hậu nương nương người chu toàn bao nhiêu chứ, biết chủ mẫu Hứa gia là người chưa từng vào cung, lễ nghi tương ứng, đã sớm phái ma ma trong cung đi Hứa phủ dạy.

Chỉ là thẩm thẩm học không quá cẩn thận, thường thường ngáp vặt mệt mỏi rã rời, theo ma ma học vài ngày, thế mà một chút lỗi cũng không có.

Cũng không phải thẩm thẩm thiên phú dị bẩm, chỉ là thẩm thẩm của Hứa Ngân la, sao có thể sai?

Vương Tư Mộ có hỏi tất đáp, nhẹ nhàng nói quy củ trong cung, thẩm thẩm vừa nghe, thầm nhủ ai da, cái này không quá giống với ta học, lão ma ma đáng giận, thế mà dám đùa giỡn ta.

Thế này nếu ở nhà, thẩm thẩm sẽ chống vòng eo nhỏ, dựng thẳng lông mày.

Cùng lúc nói chuyện, đoàn người ở dưới hoạn quan dẫn dắt vào cung Phượng Tê.

Hoàn cảnh, bố trí cung Phượng Tê, khiến thẩm thẩm ngẩn ra một phen, khó có thể tưởng tượng là nơi thái hậu nương nương ở quá mức lạnh lẽo.

Vượt qua bậc cửa, ở trong phòng tiếp khách rộng mở sáng ngời, đàn hương bay bay, thẩm thẩm gặp được thái hậu nương nương, mẹ đẻ đương kim nữ đế, một nữ tử ung dung đẹp đẽ quý giá, mỹ mạo tuyệt luân.

Thẩm thẩm cũng coi như gặp vô số người đẹp, bởi vì cháu trai là tên háo sắc, trong nhà thường xuyên có mỹ nhân chất lượng tốt vào ở.

Cộng thêm mình, cùng với trưởng nữ Hứa Linh Nguyệt, cũng là mỹ nhân rất xuất sắc.

Nhưng lúc này thấy thái hậu nương nương, chợt phát hiện, vị thái hậu nương nương này nếu trẻ thêm hai mươi tuổi, chỉ sợ chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân nhỉ. Ồ, vị quốc sư kia mới là kinh thành đệ nhất mỹ nhân.

Về phần vị Hoa Thần nào đó, thẩm thẩm lại không quen biết, căn bản không mang nàng để vào mắt, nhớ ở trong lòng.

Thái hậu nương nương là người tính cách lạnh lùng, cũng chưa bởi vì Hứa Thất An, liền khiêm tốn khách sáo đối với thẩm thẩm.

Thái hậu nương nương bây giờ không muốn lại được, đoạn thời gian trước con gái làm hoàng đế tìm đến, nói huỷ bỏ hôn ước của Lâm An cùng Hứa Thất An, nhưng bị thái hậu lấy hôn sự đã định, không thể sửa đổi làm lý do, cản trở về.

Hoài Khánh ý đồ dùng khí tràng của mình ép mẫu thân khuất phục, nhưng phát hiện mẫu thân vô dục vô cầu, không hề sợ hãi, xám xịt bại trận.

Sau lần đó, Hoài Khánh như dỗi, không tới thăm thái hậu nữa.

Thái hậu cũng không sao cả.

“Hứa Ngân la thiếu niên anh kiệt, là phối ngẫu vô số nữ tử khuê phòng tha thiết ước mơ, chuyện trước kia của hắn, ta cũng từng nghe nói một chút.”

Thái hậu uống trà, giọng điệu không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, nổi bật ra một cái tao nhã đạm bạc:

“Lâm An là công chúa Đại Phụng ta, quả quyết không có đạo lý cùng thờ một chồng với nữ tử khác. Ta từng nghe Tư Mộ nói, ngươi là chủ mẫu có chủ kiến, từ nhỏ có thể mang hắn áp chế gắt gao.

“Chuyện này, ta cần ngươi cho câu trả lời khẳng định.”

Ta nào có mang hắn áp chế gắt gao? Thằng nhóc đó ba ngày thì hai bữa chọc tức ta, giống như Linh m, ngày nào cũng đối đầu với ta... Thẩm thẩm không có bất cứ vẻ mặt gì, trong lòng lại bắt đầu kêu oan cho bản thân.

Vấn đề này nàng không biết nên đáp như thế nào, quay đầu nhìn Vương Tư Mộ một cái.

Bà ấy nhìn ta làm cái gì, là bất mãn ta hướng thái hậu mật báo? Bảo ta giải quyết phiền toái tự mình gây ra? Trong lòng Vương Tư Mộ rùng mình, mặt không đổi sắc cười nói:

“Thái hậu yên tâm, Hứa Ngân la cùng Lâm An điện hạ lưỡng tình tương duyệt, nhất định sẽ không cô phụ điện hạ.”

Ồ, xem ra Linh Nguyệt đã sớm nói trước với Tư Mộ rồi à, vậy ta yên tâm rồi... Mắt thẩm thẩm sáng lên, thấy thái hậu trông lại, nàng liền gật gật đầu.

Thái Hậu cũng gật đầu theo:

“Như thế rất tốt.”

Tiếp theo hai bên căn cứ lưu trình hôn lễ triển khai thảo luận, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm một ít đề tài ngoài lời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.