Chương trước
Chương sau
Từ sau khi mẫu thân chết, Cơ Viễn chính là người thân duy nhất của Cơ Huyền, đối với bọn họ loại người này mà nói, phụ thân không phải người thân, huynh đệ tỷ muội khác cũng không phải người thân, tất cả đều là đối tượng đánh cờ.

Bây giờ, người thân duy nhất của hắn không còn nữa.

“Hứa Thất An!!”

Tiếng rít gào thê lương của Cơ Huyền quanh quẩn, như là kêu r3n, lại như là rống giận.

...

Phủ đệ cùng tri phủ đại viện cách nhau hai tuyến phố, nơi này là chỗ Hứa Thất An sau này ở tạm.

Vốn là tòa nhà một vị đại thương nhân của Tầm Châu thành, sau khi biết được Thanh Châu thất thủ, bị dọa mang theo tài vật, người hầu cùng nữ quyến, thoát khỏi Tầm Châu, tòa nhà cũng không cần.

Dù sao thời điểm mấu chốt này, tòa nhà tốt nữa cũng không bán ra được.

Nhà phía đông đèn đuốc sáng trưng, Lạc Ngọc Hành ngồi xếp bằng ở giường mềm mại, tĩnh tọa tu hành.

“Két ~ “

Đột nhiên, cửa gian ngoài bị thật cẩn thận đẩy ra, một bóng người lén lút chui vào.

Lạc Ngọc Hành mở mắt ra, lông mày vừa dài vừa thẳng hơi nhíu lại, thản nhiên nói:

“Có việc đứng ở bên ngoài nói, nói xong thì đi, chớ quấy rầy ta tu hành.”

Phòng phía đông ánh nến sáng ngời, trên bàn trà chân cao góc phòng đặt một pho tượng thú vàng trông rất sống động, miệng thú phun ra khói đàn hương lượn lờ.

Hứa Thất An lấy tay xốc màn che, đi vào trong phòng, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, nghiêm trang nói:

“Quốc sư à, một trận chiến hôm nay hao tổn cực lớn, ta không yên tâm nàng, cố ý đến thăm.”

Khi nói chuyện, hắn thưởng thức nữ tử ngồi xếp bằng trên giường, áo bào bên ngoài đã cởi, bên trong là một cái áo trong bằng tơ lụa tươi sáng.

Bên hông thắt đai ngọc rộng bằng ngón tay, phác họa ra vòng eo nhỏ một tay có thể ôm trọn, phối hợp cùng bộ ng ực cao ngất đầy đặn, lập tức liền mang đường cong cùng tỉ lệ tốt đẹp nhất của nữ tử triển lộ ra.

Nam nhân luôn không thể chống lại được nữ tử bộ ng ực đầy đặn, mà thắt đáy lưng ong.

Huống chi mỹ nhân cao ngạo lạnh lùng trên giường, còn có bờ mông tròn vo, co giãn thật tốt.

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Thế nào cũng phải chọn ở đêm hôm khuya khoắt?”

Không đêm khuya, chẳng lẽ ban ngày tuyên dâm sao... Hứa Thất An nói thầm trong lòng một lần, nghiêm mặt nói:

“Nói tới, từ khi vào giang hồ đến nay, chúng ta cũng từng song tu hai lần rồi.”

Một lần chu kỳ là bảy ngày.

Lạc Ngọc Hành nghe vậy, dung nhan tinh xảo như ngọc điêu khắc hơi thay đổi, lạnh như băng nói:

“Song tu là giao dịch giữa ngươi với ta, không cần nhắc nhiều, tới đây, chúng ta nên giữ khoảng cách như thế nào, thì giữ khoảng cách như thế đó, chớ bởi vì chuyện xảy ra trong lúc giao dịch, rối loạn tâm cảnh.”

Ngươi đây là xách quần không nhận người, người nói câu này nếu là ta, ta nhất định là tên cặn bã có thể dùng ngòi bút làm vũ khí... Hứa Thất An đối với thái độ của quốc sư đã có vài phần đoán trước.

Ngày đó đi Linh Bảo Quan tìm nàng, là muốn mời nàng ra mặt đến Tầm Châu chống đỡ cục diện cho mình, kết quả gặp được Mộ Nam Chi cô nàng ngu xuẩn kia chạy tới Linh Bảo Quan diễu võ dương oai...

Hứa Thất An biết quốc sư sẽ không có vẻ mặt hòa nhã với mình, hôm nay sở dĩ đến Tầm Châu, là quốc sư đại cục làm trọng, điểm ấy Hứa Thất An rất thưởng thức, quốc sư và bệ hạ là con cá lý tính nhất có cái nhìn đại cục nhất.

“Đương nhiên đương nhiên, quốc sư chính là đạo thủ Nhân Tông, nữ trung hào kiệt, tự nhiên khác với nữ tử bình thường. Nhưng điều ta muốn nói là...”

Tạm dừng một chút, Hứa Thất An nói: “Một lần sau song tu là khi nào? Ừm, quốc sư đừng hiểu lầm, ngài cũng biết Hắc Liên tuy đã trừ, Kim Liên đạo trưởng cũng có thể khôi phục tu vi, trở về vị cách nhị phẩm.

“Nhưng Vân Châu còn có Già La Thụ cùng Bạch Đế hai vị nhất phẩm, hai bên chênh lệch vẫn rất lớn, cái này còn chưa tính Hứa Bình Phong cảnh nội Thanh Châu cùng Vân Châu.”

Hứa Thất An một võ giả mới vào nhị phẩm, dựa vào lực lượng chúng sinh, cùng với đủ loại thủ đoạn, có thể mang chiến lực đẩy lên ngang hàng với A Tô La, nếu là toàn lực bùng nổ, thậm chí có thể phá một pháp tướng của Già La Thụ Bồ Tát.

Như vậy, Hứa Bình Phong thân là nhị phẩm đỉnh phong, bằng vào lực lượng chúng sinh thêm vào, khiến chiến lực đạt tới ngưỡng cửa nhất phẩm, nghĩ hẳn không thành vấn đề.

Hứa Thất An lật ra cái chén, uống một ngụm nước mát lạnh, nói:

“Cho nên, quốc sư ngài khi nào có thể vào nhất phẩm, liền phi thường mấu chốt.”

Lạc Ngọc Hành gật đầu, tán đồng ý kiến của hắn, trước mắt trong cường giả siêu phàm phe Đại Phụng, trừ nàng, không có ai có thể ở trong ngắn hạn tấn thăng nhất phẩm.

“Vậy quốc sư một lần sau nghiệp hỏa thiêu thân là...” Hứa Thất An thử nói.

“Nửa tháng sau!” Lạc Ngọc Hành vẻ mặt lạnh lùng mở miệng.

Nửa tháng sau à, quả nhiên không phải mỗi tháng một lần, nàng dần dần có thể áp chế nghiệp hỏa, trì hoãn nó phát tác! Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán, lại hỏi:

“Quốc sư, ta còn có một chuyện không rõ.”

Lạc Ngọc Hành không có biểu cảm gì “Ừm” một tiếng, ý bảo hắn có chuyện nói thẳng.

“Ta nhớ, mục đích trung tâm của song tu là bình ổn nghiệp hỏa, tương lai khi độ kiếp, quốc sư có thể chuyên tâm đối kháng thiên kiếp, không cần lo lắng nghiệp hỏa thiêu thân, dẫn tới thân tử đạo tiêu.”

Lạc Ngọc Hành nghe xong, khẽ gật đầu.

Hứa Thất An hỏi ngược lại:

“Nói cách khác, thật ra cũng không phải cứ phải chờ tới nghiệp hỏa cắn trả mới có thể song tu.”

Lạc Ngọc Hành lạnh lùng nhìn hắn:

“Ngươi muốn nói cái gì.”

Hứa Thất An hưng phấn chà chà tay:

“Ta xin tăng ca!”

Nếu có thể xin được phúc báo 996* thì càng tốt.

(*): làm từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần

Vừa dứt lời, Lạc Ngọc Hành chém tới một kiếm, tuy nàng không quá hiểu ý tứ “tăng ca” từ này, nhưng nhìn bộ dáng cùng giọng điệu gian gian của Hứa Thất An, lập tức hiểu ra hắn muốn làm cái gì.

Thần kiếm “Đinh” chém ở trên vai Hứa Thất An, chém ra một chuỗi tia lửa, màn che trong phòng bỗng nhiên rung động, cây cảnh lay động.

“Quốc sư đây là xấu hổ sao?”

Thân hình Hứa Thất An chợt lóe, đã tới bên giường, cười tủm tỉm ôm lấy vòng eo Lạc Ngọc Hành.

“Buông tay!”

Lạc Ngọc Hành dựng thẳng hàng lông mày lá liễu, cả giận nói:

“Ta có phải đối với ngươi quá khoan dung, khiến ngươi càng ngày càng làm càn hay không.”

Thần kiếm ở sau lưng “keng keng keng” chọc trên lưng Hứa Thất An, tựa như nắm tay nhỏ của nha hoàn đánh kẻ muốn lăng nhục tiểu thư nhà mình.

Ngươi nếu không muốn song tu, ở lại Tầm Châu làm gì, ban ngày đã về kinh thành rồi. Ngươi nếu không muốn song tu, hơn nửa đêm đốt nến ám chỉ ta? Còn có, trong đàn hương của lư hương trộn lẫn thuốc bột k1ch tình rất nhỏ, không phải muốn song tu chẳng lẽ hít vào thú vị sao... Từ sau khi mẫu thân chết, Cơ Viễn chính là người thân duy nhất của Cơ Huyền, đối với bọn họ loại người này mà nói, phụ thân không phải người thân, huynh đệ tỷ muội khác cũng không phải người thân, tất cả đều là đối tượng đánh cờ.

Bây giờ, người thân duy nhất của hắn không còn nữa.

“Hứa Thất An!!”

Tiếng rít gào thê lương của Cơ Huyền quanh quẩn, như là kêu r3n, lại như là rống giận.

...

Phủ đệ cùng tri phủ đại viện cách nhau hai tuyến phố, nơi này là chỗ Hứa Thất An sau này ở tạm.

Vốn là tòa nhà một vị đại thương nhân của Tầm Châu thành, sau khi biết được Thanh Châu thất thủ, bị dọa mang theo tài vật, người hầu cùng nữ quyến, thoát khỏi Tầm Châu, tòa nhà cũng không cần.

Dù sao thời điểm mấu chốt này, tòa nhà tốt nữa cũng không bán ra được.

Nhà phía đông đèn đuốc sáng trưng, Lạc Ngọc Hành ngồi xếp bằng ở giường mềm mại, tĩnh tọa tu hành.

“Két ~ “

Đột nhiên, cửa gian ngoài bị thật cẩn thận đẩy ra, một bóng người lén lút chui vào.

Lạc Ngọc Hành mở mắt ra, lông mày vừa dài vừa thẳng hơi nhíu lại, thản nhiên nói:

“Có việc đứng ở bên ngoài nói, nói xong thì đi, chớ quấy rầy ta tu hành.”

Phòng phía đông ánh nến sáng ngời, trên bàn trà chân cao góc phòng đặt một pho tượng thú vàng trông rất sống động, miệng thú phun ra khói đàn hương lượn lờ.

Hứa Thất An lấy tay xốc màn che, đi vào trong phòng, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, nghiêm trang nói:

“Quốc sư à, một trận chiến hôm nay hao tổn cực lớn, ta không yên tâm nàng, cố ý đến thăm.”

Khi nói chuyện, hắn thưởng thức nữ tử ngồi xếp bằng trên giường, áo bào bên ngoài đã cởi, bên trong là một cái áo trong bằng tơ lụa tươi sáng.

Bên hông thắt đai ngọc rộng bằng ngón tay, phác họa ra vòng eo nhỏ một tay có thể ôm trọn, phối hợp cùng bộ ng ực cao ngất đầy đặn, lập tức liền mang đường cong cùng tỉ lệ tốt đẹp nhất của nữ tử triển lộ ra.

Nam nhân luôn không thể chống lại được nữ tử bộ ng ực đầy đặn, mà thắt đáy lưng ong.

Huống chi mỹ nhân cao ngạo lạnh lùng trên giường, còn có bờ mông tròn vo, co giãn thật tốt.

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Thế nào cũng phải chọn ở đêm hôm khuya khoắt?”

Không đêm khuya, chẳng lẽ ban ngày tuyên dâm sao... Hứa Thất An nói thầm trong lòng một lần, nghiêm mặt nói:

“Nói tới, từ khi vào giang hồ đến nay, chúng ta cũng từng song tu hai lần rồi.”

Một lần chu kỳ là bảy ngày.

Lạc Ngọc Hành nghe vậy, dung nhan tinh xảo như ngọc điêu khắc hơi thay đổi, lạnh như băng nói:

“Song tu là giao dịch giữa ngươi với ta, không cần nhắc nhiều, tới đây, chúng ta nên giữ khoảng cách như thế nào, thì giữ khoảng cách như thế đó, chớ bởi vì chuyện xảy ra trong lúc giao dịch, rối loạn tâm cảnh.”

Ngươi đây là xách quần không nhận người, người nói câu này nếu là ta, ta nhất định là tên cặn bã có thể dùng ngòi bút làm vũ khí... Hứa Thất An đối với thái độ của quốc sư đã có vài phần đoán trước.

Ngày đó đi Linh Bảo Quan tìm nàng, là muốn mời nàng ra mặt đến Tầm Châu chống đỡ cục diện cho mình, kết quả gặp được Mộ Nam Chi cô nàng ngu xuẩn kia chạy tới Linh Bảo Quan diễu võ dương oai...

Hứa Thất An biết quốc sư sẽ không có vẻ mặt hòa nhã với mình, hôm nay sở dĩ đến Tầm Châu, là quốc sư đại cục làm trọng, điểm ấy Hứa Thất An rất thưởng thức, quốc sư và bệ hạ là con cá lý tính nhất có cái nhìn đại cục nhất.

“Đương nhiên đương nhiên, quốc sư chính là đạo thủ Nhân Tông, nữ trung hào kiệt, tự nhiên khác với nữ tử bình thường. Nhưng điều ta muốn nói là...”

Tạm dừng một chút, Hứa Thất An nói: “Một lần sau song tu là khi nào? Ừm, quốc sư đừng hiểu lầm, ngài cũng biết Hắc Liên tuy đã trừ, Kim Liên đạo trưởng cũng có thể khôi phục tu vi, trở về vị cách nhị phẩm.

“Nhưng Vân Châu còn có Già La Thụ cùng Bạch Đế hai vị nhất phẩm, hai bên chênh lệch vẫn rất lớn, cái này còn chưa tính Hứa Bình Phong cảnh nội Thanh Châu cùng Vân Châu.”

Hứa Thất An một võ giả mới vào nhị phẩm, dựa vào lực lượng chúng sinh, cùng với đủ loại thủ đoạn, có thể mang chiến lực đẩy lên ngang hàng với A Tô La, nếu là toàn lực bùng nổ, thậm chí có thể phá một pháp tướng của Già La Thụ Bồ Tát.

Như vậy, Hứa Bình Phong thân là nhị phẩm đỉnh phong, bằng vào lực lượng chúng sinh thêm vào, khiến chiến lực đạt tới ngưỡng cửa nhất phẩm, nghĩ hẳn không thành vấn đề.

Hứa Thất An lật ra cái chén, uống một ngụm nước mát lạnh, nói:

“Cho nên, quốc sư ngài khi nào có thể vào nhất phẩm, liền phi thường mấu chốt.”

Lạc Ngọc Hành gật đầu, tán đồng ý kiến của hắn, trước mắt trong cường giả siêu phàm phe Đại Phụng, trừ nàng, không có ai có thể ở trong ngắn hạn tấn thăng nhất phẩm.

“Vậy quốc sư một lần sau nghiệp hỏa thiêu thân là...” Hứa Thất An thử nói.

“Nửa tháng sau!” Lạc Ngọc Hành vẻ mặt lạnh lùng mở miệng.

Nửa tháng sau à, quả nhiên không phải mỗi tháng một lần, nàng dần dần có thể áp chế nghiệp hỏa, trì hoãn nó phát tác! Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán, lại hỏi:

“Quốc sư, ta còn có một chuyện không rõ.”

Lạc Ngọc Hành không có biểu cảm gì “Ừm” một tiếng, ý bảo hắn có chuyện nói thẳng.

“Ta nhớ, mục đích trung tâm của song tu là bình ổn nghiệp hỏa, tương lai khi độ kiếp, quốc sư có thể chuyên tâm đối kháng thiên kiếp, không cần lo lắng nghiệp hỏa thiêu thân, dẫn tới thân tử đạo tiêu.”

Lạc Ngọc Hành nghe xong, khẽ gật đầu.

Hứa Thất An hỏi ngược lại:

“Nói cách khác, thật ra cũng không phải cứ phải chờ tới nghiệp hỏa cắn trả mới có thể song tu.”

Lạc Ngọc Hành lạnh lùng nhìn hắn:

“Ngươi muốn nói cái gì.”

Hứa Thất An hưng phấn chà chà tay:

“Ta xin tăng ca!”

Nếu có thể xin được phúc báo 996* thì càng tốt.

(*): làm từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần

Vừa dứt lời, Lạc Ngọc Hành chém tới một kiếm, tuy nàng không quá hiểu ý tứ “tăng ca” từ này, nhưng nhìn bộ dáng cùng giọng điệu gian gian của Hứa Thất An, lập tức hiểu ra hắn muốn làm cái gì.

Thần kiếm “Đinh” chém ở trên vai Hứa Thất An, chém ra một chuỗi tia lửa, màn che trong phòng bỗng nhiên rung động, cây cảnh lay động.

“Quốc sư đây là xấu hổ sao?”

Thân hình Hứa Thất An chợt lóe, đã tới bên giường, cười tủm tỉm ôm lấy vòng eo Lạc Ngọc Hành.

“Buông tay!”

Lạc Ngọc Hành dựng thẳng hàng lông mày lá liễu, cả giận nói:

“Ta có phải đối với ngươi quá khoan dung, khiến ngươi càng ngày càng làm càn hay không.”

Thần kiếm ở sau lưng “keng keng keng” chọc trên lưng Hứa Thất An, tựa như nắm tay nhỏ của nha hoàn đánh kẻ muốn lăng nhục tiểu thư nhà mình.

Ngươi nếu không muốn song tu, ở lại Tầm Châu làm gì, ban ngày đã về kinh thành rồi. Ngươi nếu không muốn song tu, hơn nửa đêm đốt nến ám chỉ ta? Còn có, trong đàn hương của lư hương trộn lẫn thuốc bột k1ch tình rất nhỏ, không phải muốn song tu chẳng lẽ hít vào thú vị sao...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.