Chương trước
Chương sau
Trong tiếng trống, trận hình vuông vắn của Vân Châu quân chậm rãi đẩy mạnh, khiên lớn ở phía trước, hỏa pháo, xe nỏ ở phía sau, tiếp theo là bộ binh nâng các loại khí giới công thành, kỵ binh áp trận.

Thùng thùng thùng!

Đầu tường Tầm Châu, tiếng trống nổ vang.

Dương Nghiễn đám tứ phẩm sớm đã trèo lên đầu tường, đều tự trấn thủ một đoạn tường thành.

Đại khái rất ít có một tòa tường thành như vậy, có được nhiều tứ phẩm cao thủ như vậy trấn thủ.

Có một đao phấn chấn lòng người của Hứa Thất An mới vừa rồi, lại có các tứ phẩm cao thủ này gia nhập, thủ quân đầu tường nhìn Vân Châu quân rậm rạp mà đến, không những không khẩn trương sợ hãi, ngược lại bẻ tay, tràn ngập chiến ý.

Hứa Ngân la một kiếm chém ra phong thái Đại Phụng, chúng ta có thể nào ham sống sợ chết?

...

Trên bầu trời, Hứa Thất An xuyên thấu biển mây, thấy Hứa Bình Phong đang thu khay tròn đồng xanh.

Dưới trạng thái ngự phong, võ phu tốc độ nhanh nữa, cũng không nhanh bằng thuật sĩ có thể truyền tống.

Không thể sử dụng bước nhảy bóng ma rút ngắn khoảng cách... Hắn tùy ý đảo qua, thấy cái bóng Hứa Bình Phong bị vặn vẹo đến trên tầng mây nơi cực xa.

Lòng bàn chân khí cơ bùng nổ “Ầm”, tựa như máy đẩy tính năng cao, tốc độ nhanh thêm một phàn, đồng thời, hắn mang quyền khống chế thân thể giao cho Thần Thù đại sư.

“Quay đầu là bờ!”

Trong miệng Hứa Thất An thốt ra thanh âm Thần Thù.

Thân thể Hứa Bình Phong cứng đờ, xoay nửa người lại, nhưng sau đó cứng rắn kiềm chế xúc động xoay người.

Lúc này, Hứa Thất An đã từ trong cái bóng cách đó không xa rút ra thân hình, hắn chưa công kích Hứa Bình Phong có thể truyền tống bất cứ lúc nào, mà là lao về phía khay tròn đồng xanh, ý đồ cướp lấy nó.

Ngay tại lúc Hứa Thất An sắp chạm đến khay tròn đồng xanh, giữa hắn cùng khay tròn xuất hiện một vòng trận pháp!

Truyền tống thuật!

Nếu bị truyền tống thuật bao phủ, hắn có lẽ sẽ bị đưa đến nơi nào đó rời xa chiến trường.

Cái này sẽ chế tạo cơ hội vồ ngược tuyệt hảo cho Hứa Bình Phong cùng Già La Thụ, chuyên tâm đối phó Khấu Dương Châu cùng Lạc Ngọc Hành đám Siêu Phàm.

“Keng!”

Kiếm quang gào thét mà đến, va chạm ở phần hông Hứa Thất An, đối với võ phu Hóa Kình mà nói, lực lượng như vậy đủ lợi dụng, ở trong gang tấc rời khỏi phạm vi truyền tống thuật.

Hứa Thất An mượn dùng lực lượng phi kiếm, để cho mình bay sang một bên, kiếm sắt của Lạc Ngọc Hành thay thế Hứa Thất An, thừa nhận vận mệnh bị truyền tống.

Hứa Bình Phong như nguyện thu khay tròn đồng xanh, để nó hóa thành to bằng bàn tay, thu vào trong lòng.

Lúc này, hắn thấy trưởng tử đang bay, cầm chuôi Trấn Quốc Kiếm, làm ra bộ dạng rút kiếm.

Ngay sau đó, kiếm quang vàng óng chợt lóe rồi biến mất.

Con ngươi Hứa Bình Phong hơi co lại, biết đây là “Ý” của Hứa Thất An, không thể ngăn trở, không thể tránh né, bởi vì đây là một đao hắn đánh bạc tính mạng, thương tổn sẽ đồng bộ phản hồi bản thân.

Thể phách nhị phẩm thuật sĩ, không làm được bỏ qua một đòn Siêu Phàm võ phu súc lực chém ra.

Ở lúc này, phía sau Hứa Bình Phong hiện lên pháp tướng “Bất Động Minh Vương”, đọng lại vùng không gian này.

Kiếm quang vàng óng hiện hình cách Hứa Bình Phong ba thước, tiếp đó chậm rãi tắt, ngay cả nổ cũng không làm được.

Bóng người Già La Thụ Bồ Tát hiện lên phía sau Hứa Bình Phong.

Tiếp theo, Cơ Huyền ngự phong mà đến, đứng chung một chỗ với Hứa Bình Phong cùng Già La Thụ.

Bên kia, Khấu Dương Châu, Tôn Huyền Cơ, Triệu Thủ lần lượt xông lên biển mây.

Già La Thụ Bồ Tát cho dù tạm thời không thể thi triển Kim Cương pháp tướng, nhưng bản thân cũng tương đương với nhất phẩm võ phu phieen bản yếu, lại có Bất Động Minh Vương thêm vào, mọi người cùng lên, nhắm chừng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục cạo gió... Hứa Thất An đảo qua Siêu Phàm bên ta, tiếp đó nhìn về phía ba người bọn Hứa Bình Phong, trong lòng nhanh chóng phân tích, cân nhắc.

Không chừng Già La Thụ Bồ Tát còn có thể thoải mái hô một tiếng:

Hứa sư phụ, không cần cạo nữa!

Cho nên đối phó Già La Thụ, chỉ có thể kiềm chế, đừng nghĩ đánh gục hắn, chuyện Giám Chính cũng không làm được, chúng ta cũng không được. Hơn nữa bản thân trận chiến đấu này chính là kéo dài thời gian, để A Tô La chém giết Hắc Liên tọa trấn Thanh Châu... Hứa Thất An nhanh chóng làm ra quyết định, chọn dùng đối sách Điền Kỵ đua ngựa*.

(Vào thời Chiến Quốc ở Trung Quốc, có lần vua Tề cùng với Điền Kỵ đã cho tiến hành một cuộc đua ngựa. Đôi bên đều có ba loại ngựa; loại một, loại hai, và loại ba. Cuộc đua được tiến hành ba vòng, ai thắng sẽ được 1000 lạng vàng tiền thưởng. Lúc khai cuộc đôi bên đều dùng loại ngựa đồng cấp để đua với nhau. Trong cùng một loại ngựa thì ngựa Điền Kỵ đều kém ngựa của nhà vua, nên khi đua ngựa cùng cấp Điền Kỵ đều thua. Bấy giờ Tôn Tẫn một người bạn của Điền Kỵ đã nêu cho ông một ý kiến: Điền Kỵ nên dùng ngựa loại ba đua với ngựa loại một của nhà vua, dùng ngựa loại một đua với hạng hai và dùng loại hạng hai đấu với ngựa hạng ba của nhà vua. Như vậy thì trừ cuộc đua của ngựa loại ba của Điền Kỵ với ngựa loại một của Nhà vua, Điền Kỵ thua cuộc còn ở hai cuộc đua khác Điền Kỵ đều thắng. Kết quả Điền kỵ đã thu được thắng lợi với tỉ số 2: 1.)

Hắn truyền âm cho mọi người:

“Viện trưởng, ngươi và ta cùng nhau cuốn lấy Già La Thụ; Khấu tiền bối đi trảm Cơ Huyền; Tôn sư huynh cùng quốc sư đối phó Hứa Bình Phong.”

Khấu Dương Châu tốt xấu là nhị phẩm, có thể đè Cơ Huyền ra đánh, thậm chí giết hắn.

Mà Lạc Ngọc Hành và Tôn Huyền Cơ đối phó nhị phẩm thuật sĩ không lấy bùng nổ trứ danh, đã có thể hữu hiệu kiềm chế, cũng không đến mức để quốc sư hao tổn quá lớn, dẫn tới nghiệp hỏa trong cơ thể mất cân bằng.

Về phần hắn và viện trưởng kiềm chế Già La Thụ, tuy Già La Thụ không có Kim Cương pháp tướng, nhưng tốt xấu cũng là nhất phẩm, tình huống bình thường mà nói, cho dù hai nhị phẩm võ phu cũng không thể đối kháng hắn.

Nhưng nho gia khác, nho gia là phụ trợ mạnh nhất, hơn nữa có lực lượng của á thánh nho quan thêm vào, hoàn toàn có thể thử một lần.

Đám người Triệu Thủ cân nhắc một chút, tán đồng an bài của Hứa Thất An.

“Khấu tiền bối, cho ngươi mượn một món thần binh.”

Ngực Hứa Thất An lóe ra ánh sáng nhạt, Thái Bình Đao phá “gương” mà ra, không tình nguyện mang mình đưa đến trong tay lão thất phu.

Khấu Dương Châu tiếp nhận Thái Bình Đao, đao khí nở rộ phá tan biển mây, lão ngẩn ra một phen, như không ngờ thần binh này sắc bén như thế, vui sướng khen:

“Đao tốt!”

Tuy võ phu được xưng thân thể là binh khí mạnh nhất, nhưng cũng xem trong tay là cái gì. Trong tiếng trống, trận hình vuông vắn của Vân Châu quân chậm rãi đẩy mạnh, khiên lớn ở phía trước, hỏa pháo, xe nỏ ở phía sau, tiếp theo là bộ binh nâng các loại khí giới công thành, kỵ binh áp trận.

Thùng thùng thùng!

Đầu tường Tầm Châu, tiếng trống nổ vang.

Dương Nghiễn đám tứ phẩm sớm đã trèo lên đầu tường, đều tự trấn thủ một đoạn tường thành.

Đại khái rất ít có một tòa tường thành như vậy, có được nhiều tứ phẩm cao thủ như vậy trấn thủ.

Có một đao phấn chấn lòng người của Hứa Thất An mới vừa rồi, lại có các tứ phẩm cao thủ này gia nhập, thủ quân đầu tường nhìn Vân Châu quân rậm rạp mà đến, không những không khẩn trương sợ hãi, ngược lại bẻ tay, tràn ngập chiến ý.

Hứa Ngân la một kiếm chém ra phong thái Đại Phụng, chúng ta có thể nào ham sống sợ chết?

...

Trên bầu trời, Hứa Thất An xuyên thấu biển mây, thấy Hứa Bình Phong đang thu khay tròn đồng xanh.

Dưới trạng thái ngự phong, võ phu tốc độ nhanh nữa, cũng không nhanh bằng thuật sĩ có thể truyền tống.

Không thể sử dụng bước nhảy bóng ma rút ngắn khoảng cách... Hắn tùy ý đảo qua, thấy cái bóng Hứa Bình Phong bị vặn vẹo đến trên tầng mây nơi cực xa.

Lòng bàn chân khí cơ bùng nổ “Ầm”, tựa như máy đẩy tính năng cao, tốc độ nhanh thêm một phàn, đồng thời, hắn mang quyền khống chế thân thể giao cho Thần Thù đại sư.

“Quay đầu là bờ!”

Trong miệng Hứa Thất An thốt ra thanh âm Thần Thù.

Thân thể Hứa Bình Phong cứng đờ, xoay nửa người lại, nhưng sau đó cứng rắn kiềm chế xúc động xoay người.

Lúc này, Hứa Thất An đã từ trong cái bóng cách đó không xa rút ra thân hình, hắn chưa công kích Hứa Bình Phong có thể truyền tống bất cứ lúc nào, mà là lao về phía khay tròn đồng xanh, ý đồ cướp lấy nó.

Ngay tại lúc Hứa Thất An sắp chạm đến khay tròn đồng xanh, giữa hắn cùng khay tròn xuất hiện một vòng trận pháp!

Truyền tống thuật!

Nếu bị truyền tống thuật bao phủ, hắn có lẽ sẽ bị đưa đến nơi nào đó rời xa chiến trường.

Cái này sẽ chế tạo cơ hội vồ ngược tuyệt hảo cho Hứa Bình Phong cùng Già La Thụ, chuyên tâm đối phó Khấu Dương Châu cùng Lạc Ngọc Hành đám Siêu Phàm.

“Keng!”

Kiếm quang gào thét mà đến, va chạm ở phần hông Hứa Thất An, đối với võ phu Hóa Kình mà nói, lực lượng như vậy đủ lợi dụng, ở trong gang tấc rời khỏi phạm vi truyền tống thuật.

Hứa Thất An mượn dùng lực lượng phi kiếm, để cho mình bay sang một bên, kiếm sắt của Lạc Ngọc Hành thay thế Hứa Thất An, thừa nhận vận mệnh bị truyền tống.

Hứa Bình Phong như nguyện thu khay tròn đồng xanh, để nó hóa thành to bằng bàn tay, thu vào trong lòng.

Lúc này, hắn thấy trưởng tử đang bay, cầm chuôi Trấn Quốc Kiếm, làm ra bộ dạng rút kiếm.

Ngay sau đó, kiếm quang vàng óng chợt lóe rồi biến mất.

Con ngươi Hứa Bình Phong hơi co lại, biết đây là “Ý” của Hứa Thất An, không thể ngăn trở, không thể tránh né, bởi vì đây là một đao hắn đánh bạc tính mạng, thương tổn sẽ đồng bộ phản hồi bản thân.

Thể phách nhị phẩm thuật sĩ, không làm được bỏ qua một đòn Siêu Phàm võ phu súc lực chém ra.

Ở lúc này, phía sau Hứa Bình Phong hiện lên pháp tướng “Bất Động Minh Vương”, đọng lại vùng không gian này.

Kiếm quang vàng óng hiện hình cách Hứa Bình Phong ba thước, tiếp đó chậm rãi tắt, ngay cả nổ cũng không làm được.

Bóng người Già La Thụ Bồ Tát hiện lên phía sau Hứa Bình Phong.

Tiếp theo, Cơ Huyền ngự phong mà đến, đứng chung một chỗ với Hứa Bình Phong cùng Già La Thụ.

Bên kia, Khấu Dương Châu, Tôn Huyền Cơ, Triệu Thủ lần lượt xông lên biển mây.

Già La Thụ Bồ Tát cho dù tạm thời không thể thi triển Kim Cương pháp tướng, nhưng bản thân cũng tương đương với nhất phẩm võ phu phieen bản yếu, lại có Bất Động Minh Vương thêm vào, mọi người cùng lên, nhắm chừng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục cạo gió... Hứa Thất An đảo qua Siêu Phàm bên ta, tiếp đó nhìn về phía ba người bọn Hứa Bình Phong, trong lòng nhanh chóng phân tích, cân nhắc.

Không chừng Già La Thụ Bồ Tát còn có thể thoải mái hô một tiếng:

Hứa sư phụ, không cần cạo nữa!

Cho nên đối phó Già La Thụ, chỉ có thể kiềm chế, đừng nghĩ đánh gục hắn, chuyện Giám Chính cũng không làm được, chúng ta cũng không được. Hơn nữa bản thân trận chiến đấu này chính là kéo dài thời gian, để A Tô La chém giết Hắc Liên tọa trấn Thanh Châu... Hứa Thất An nhanh chóng làm ra quyết định, chọn dùng đối sách Điền Kỵ đua ngựa*.

(Vào thời Chiến Quốc ở Trung Quốc, có lần vua Tề cùng với Điền Kỵ đã cho tiến hành một cuộc đua ngựa. Đôi bên đều có ba loại ngựa; loại một, loại hai, và loại ba. Cuộc đua được tiến hành ba vòng, ai thắng sẽ được 1000 lạng vàng tiền thưởng. Lúc khai cuộc đôi bên đều dùng loại ngựa đồng cấp để đua với nhau. Trong cùng một loại ngựa thì ngựa Điền Kỵ đều kém ngựa của nhà vua, nên khi đua ngựa cùng cấp Điền Kỵ đều thua. Bấy giờ Tôn Tẫn một người bạn của Điền Kỵ đã nêu cho ông một ý kiến: Điền Kỵ nên dùng ngựa loại ba đua với ngựa loại một của nhà vua, dùng ngựa loại một đua với hạng hai và dùng loại hạng hai đấu với ngựa hạng ba của nhà vua. Như vậy thì trừ cuộc đua của ngựa loại ba của Điền Kỵ với ngựa loại một của Nhà vua, Điền Kỵ thua cuộc còn ở hai cuộc đua khác Điền Kỵ đều thắng. Kết quả Điền kỵ đã thu được thắng lợi với tỉ số 2: 1.)

Hắn truyền âm cho mọi người:

“Viện trưởng, ngươi và ta cùng nhau cuốn lấy Già La Thụ; Khấu tiền bối đi trảm Cơ Huyền; Tôn sư huynh cùng quốc sư đối phó Hứa Bình Phong.”

Khấu Dương Châu tốt xấu là nhị phẩm, có thể đè Cơ Huyền ra đánh, thậm chí giết hắn.

Mà Lạc Ngọc Hành và Tôn Huyền Cơ đối phó nhị phẩm thuật sĩ không lấy bùng nổ trứ danh, đã có thể hữu hiệu kiềm chế, cũng không đến mức để quốc sư hao tổn quá lớn, dẫn tới nghiệp hỏa trong cơ thể mất cân bằng.

Về phần hắn và viện trưởng kiềm chế Già La Thụ, tuy Già La Thụ không có Kim Cương pháp tướng, nhưng tốt xấu cũng là nhất phẩm, tình huống bình thường mà nói, cho dù hai nhị phẩm võ phu cũng không thể đối kháng hắn.

Nhưng nho gia khác, nho gia là phụ trợ mạnh nhất, hơn nữa có lực lượng của á thánh nho quan thêm vào, hoàn toàn có thể thử một lần.

Đám người Triệu Thủ cân nhắc một chút, tán đồng an bài của Hứa Thất An.

“Khấu tiền bối, cho ngươi mượn một món thần binh.”

Ngực Hứa Thất An lóe ra ánh sáng nhạt, Thái Bình Đao phá “gương” mà ra, không tình nguyện mang mình đưa đến trong tay lão thất phu.

Khấu Dương Châu tiếp nhận Thái Bình Đao, đao khí nở rộ phá tan biển mây, lão ngẩn ra một phen, như không ngờ thần binh này sắc bén như thế, vui sướng khen:

“Đao tốt!”

Tuy võ phu được xưng thân thể là binh khí mạnh nhất, nhưng cũng xem trong tay là cái gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.