Tướng lĩnh cao cấp của các quân đoàn, trên tay đều có một cái kính viễn vọng một ống, gắt gao nhìn chăm chú vào tường thành Tầm Châu.
Sau khi bổ ra một đao, Cơ Huyền từ từ quét qua đầu tường, thấy chưa có ai trả lời, bật cười nói:
“Như thế nào? Sau khi nữ nhân làm hoàng đế, các ngươi cũng thành đàn bà rồi?”
“Đừng mơ! Hứa Ngân la nghĩa bạc vân thiên, có công với xã tắc, có công với dân chúng, chúng ta dù là chết trận, cũng không để ngươi như nguyện.”
Đầu tường, một gã tướng lĩnh quát lớn.
Cơ Huyền không nói hai lời, cổ tay rung lên, đoản đao gào thét lao đi.
Tên tướng lĩnh kia tu vi không kém, sớm phát giác nguy cơ, bổ nhào sang bên cạnh.
“Ầm!”
Khoảng đầu tường đó trực tiếp vỡ ra một lỗ thủng, đá vụn văng khắp nơi.
Tướng lĩnh đó tránh được một đao đáng sợ này, nhưng bị dư âm chấn động thành trọng thương, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Không biết điều, có thể đứng ra tiếp.” Cơ Viễn khí thế ép người.
Thủ quân Đại Phụng giận mà không dám nói gì, nghẹn khuất nắm chặt binh khí, nghiến chặt răng.
Thấy thủ quân trước sau không muốn phối hợp, Cơ Huyền mặt không biểu cảm rút ra bội đao, khuôn mặt tuấn lãng treo lên nụ cười lạnh:
“Xem ra là không muốn nhận ý tốt của bản tướng quân, vậy hôm nay, Cơ Huyền liền một mình phá thành, cho nữ hoàng đế của các ngươi một món quà đăng cơ.”
Nếu không phải cân nhắc đến có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693332/chuong-1709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.