Chương trước
Chương sau
Không khí cười vang trong sảnh đột nhiên yên tĩnh.

Trên mặt các tướng lĩnh không còn nụ cười, lặng lẽ nhìn nhau, muốn xem xem đồng nghiệp là phản ứng thế nào.

Cát Văn Tuyên nói:

“Hắn ép Vĩnh Hưng thoái vị, là vì nâng đỡ một con rối làm hoàng đế, như vậy liền không còn nỗi lo ở sau. Nhưng đã là con rối, chọn một đứa trẻ ngây thơ không phải càng tốt? Vì sao phải đi nước cờ hiểm này, nâng đỡ nữ nhân thượng vị?”

Có người “Hắc” một tiếng:

“Nữ đế đó nghĩ hẳn xinh đẹp như hoa nhỉ, không chừng đã là nhân tình của Hứa Thất An kia. Họ Hứa phong lưu háo sắc, mọi người đều biết.”

Cát Văn Tuyên nhíu mày nói:

“Người chỉ biết mang kẻ địch nghĩ thành ngu xuẩn, mới là ngu xuẩn không hơn không kém.”

Cơ Huyền hơi trầm ngâm:

“Căn cứ tình báo tương quan của hoàng thất Đại Phụng, trưởng công chúa Hoài Khánh, là tài nữ nổi tiếng trong kinh, từng học tập nghiên cứu ở thư viện Vân Lộc, thời kì Nguyên Cảnh tại vị, nàng từng đảm nhiệm hàn lâm biên tu. Không phải nữ tử bình thường.”

Bởi xuất thân, Cơ Huyền đặc biệt chú ý đối với thành viên hoàng thất Đại Phụng, tướng lĩnh đang ngồi có lẽ không quá rõ chi tiết của một công chúa, nhưng Cơ Huyền biết rõ ràng.

“Chỉ vì điều này?”

Trác Hạo Nhiên nghe hiểu ý tứ của Cơ Huyền, trưởng công chúa tài hoa hơn người thượng vị, có thể so với Vĩnh Hưng càng thêm lợi hại, nhưng xuất phát từ thành kiến đối với nữ tử, hắn vẫn là một bộ thái độ khinh thường.

Thích Quảng Bá gõ bàn lần nữa, nói:

“Lúc thám tử Thiên Cơ cung truyền đến tin tức, sứ đoàn vào kinh thành vẫn còn, Hứa Thất An giữ lại mà không giết, nghĩ hẳn là muốn làm giao dịch với chúng ta.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cơ Huyền.

Nếu là con vợ kế bình thường, phân lượng có hạn, quả quyết sẽ không cho triều đình Đại Phụng cơ hội công phu sư tử ngoạm.

Nhưng vị con vợ kế này là em trai cùng một mẹ của Cơ Huyền (không phải sinh đôi),mà Cơ Huyền làm tam phẩm võ phu Vân Châu hệ, địa vị cao cả, đệ đệ của hắn tự nhiên không phải con vợ kế bình thường có thể so sánh.

Cơ Huyền trầm giọng nói:

“Tất cả nghe theo đại tướng quân định đoạt.”

Hắn chủ động lui nhường một bước.

Thích Quảng Bá nói:

“Ba ngày sau, tập kết binh lực, tiến vào địa giới Ung Châu. Vây thành không công, tạo áp lực cho triều đình Đại Phụng. Lại phái sứ giả bàn bạc với Dương Cung, ép bọn hắn thả người.”

Cát Văn Tuyên gật đầu:

“Như vậy, chúng ta có thể tiêu phí chút ít trả giá đổi về Cơ Viễn công tử.”

Tập kết binh lực, đã là tạo áp lực, cũng là biểu hiện ra thái độ cường thế, đoạn tuyệt cơ hội công phu sư tử ngoạm của triều đình Đại Phụng.

Các tướng lĩnh trong sảnh nghe vậy, hưng phấn xoa tay.

“Sớm chờ không nổi nữa.”

“Các tướng sĩ ngày ngày đêm đêm ngóng trông tấn công Ung Châu.”

“Nghĩ hẳn bọn hắn cũng không dám không giao ra Cơ Viễn công tử.”

...

Thành Thanh Châu, trong tòa nhà lớn cách bố chính sứ ti không đến ba dặm.

Hứa Bình Phong ngồi xếp bằng, từng đạo lực lượng phàm nhân mắt thường không thể nhận ra hướng căn nhà lớn hội tụ, hóa thành hào quang hội tụ vào trong cơ thể thuật sĩ áo trắng.

Những lực lượng này bị ngưng tụ ở chỗ đan điền, hình thành một khối khí đục ngầu.

Hai bàn tay Hứa Bình Phong nắm hờ khối khí, từng chút một luyện hóa “tạp chất” trong khối khí, để nó xu hướng thấu triệt, trong vắt.

Năng lực trung tâm của luyện khí sĩ, đó là mang khí vận một châu luyện hóa, chiết xuất, sau đó dung nhập thân mình, lại lấy khí vận luyện hóa mà đến dẫn động lực lượng chúng sinh.

Đợi khí vận hùng hậu đến trình độ nhất định, sinh ra chất biến, liền có thể tấn thăng Thiên Mệnh Sư, thăm dò tương lai, trở thành kỳ thủ đỉnh cao nhất thế gian.

Tiếng vỗ cánh từ trong đình viện vang lên, một con bồ câu đưa tin vững vàng đáp ở trong sân.

Hứa Bình Phong mở mắt, mang khối khí nửa đục ngầu nhét vào đan điền, sau đó đưa tay vẫy, mang bồ câu đưa tin trong viện “chộp” ở trong tay, bồ câu đưa tin mang đến là truyền thư của Thích Quảng Bá.

Hứa Bình Phong xem xong nội dung trên tờ giấy, hơi trầm ngâm, mặt trong ngón tay lau trên giấy.

Chữ viết màu đen biến mất, biến thành một chữ:

Khả (có thể, được)!

Hắn mang tờ giấy nhét về ống trúc trên chân bồ câu đưa thư, nhẹ nhàng tung, tiếp theo đứng dậy, bước sang trái một bước, tới thiền phòng cách vách.

Nhiệt độ trong phòng nóng cháy như giữa hè, Già La Thụ Bồ Tát khoanh chân ngồi, chỗ cổ không trống rỗng nữa, đầu đã mọc lại.

“Nghị hòa thất bại rồi.”

Hứa Bình Phong cười nói.

Già La Thụ Bồ Tát mở mắt ra, khuôn mặt nghiêm túc không thấy vẻ mặt khác, chậm rãi nói:

“Giám Chính quả nhiên để lại hậu thủ.

“Nhưng, là con bài chưa lật thế nào, có thể khiến hắn có lòng tin chiến một trận với chúng ta?”

Hứa Bình Phong khoanh tay mà đứng, khẽ cười nói:

“Ngươi không đủ hiểu hắn, dám tử chiến với chúng ta, chưa chắc là có lòng tin, là cùng đường, ngọc đá cùng vỡ.

“Giám Chính lão sư cho dù để lại con bài chưa lật, cũng không có khả năng để hắn trực tiếp tấn thăng nhất phẩm, đơn giản là thủ đoạn nào đó tăng cường chiến lực, cùng với Lạc Ngọc Hành sắp độ kiếp, tấn thăng nhất phẩm, san bằng bộ phận chiến lực.

“Khiến trong lòng hắn có một chút tự tin.”

Già La Thụ Bồ Tát khẽ gật đầu.

Hứa Bình Phong tiếp theo nói:

“Ba ngày sau phát binh Ung Châu, đến lúc đó, thăm dò chút là biết.”

“Bạch Đế còn chưa quay về Cửu Châu đại lục?” Già La Thụ Bồ Tát hỏi.

“Còn cần chút thời gian.” Hứa Bình Phong nói.

Vị hậu duệ Thần Ma kia ở hải ngoại làm cái gì, mưu tính cái gì, không có ai biết.

Đương nhiên, Hứa Bình Phong nếu cố ý đi điều tra, vẫn có thể tra được dấu vết để lại, nhưng không cần thiết.

Làm như vậy sẽ chỉ phá hỏng quan hệ minh hữu, mất nhiều hơn được.

...

Ti Thiên Giám.

Đài bát quái, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở bên bàn, nhìn kinh thành chúng sinh trăm vẻ, cảm ngộ lực lượng chúng sinh.

Phía sau thanh quang chợt lóe, Tôn Huyền Cơ áo trắng bay bay mang theo Viên hộ pháp xuất hiện ở phía sau hắn.

“Thương thế khỏi chưa?”

Hứa Thất An ngồi xếp bằng không dậy, để lại cho một người một vượn bóng lưng cao ngất, như Giám Chính lúc trước.

Viên hộ pháp trước nhìn Tôn Huyền Cơ, sau đó quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Thất An, nói:

“Khỏi bảy tám phần.”

Hứa Thất An gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra một cái túi gấm:

“Thứ bên trong sẽ nói cho ngươi kế tiếp làm như thế nào.”

Tôn Huyền Cơ tiếp nhận túi gấm, chưa mở ra, yên lặng nhìn bóng lưng Hứa Thất An.

Viên hộ pháp rất hiểu chuyện phiên dịch:

“Ngươi đang bắt chước Giám Chính lão sư sao? Nhưng ta cảm thấy ngươi càng giống Dương sư đệ hơn!”

Hứa Thất An “A” một tiếng, chưa trả lời. Không khí cười vang trong sảnh đột nhiên yên tĩnh.

Trên mặt các tướng lĩnh không còn nụ cười, lặng lẽ nhìn nhau, muốn xem xem đồng nghiệp là phản ứng thế nào.

Cát Văn Tuyên nói:

“Hắn ép Vĩnh Hưng thoái vị, là vì nâng đỡ một con rối làm hoàng đế, như vậy liền không còn nỗi lo ở sau. Nhưng đã là con rối, chọn một đứa trẻ ngây thơ không phải càng tốt? Vì sao phải đi nước cờ hiểm này, nâng đỡ nữ nhân thượng vị?”

Có người “Hắc” một tiếng:

“Nữ đế đó nghĩ hẳn xinh đẹp như hoa nhỉ, không chừng đã là nhân tình của Hứa Thất An kia. Họ Hứa phong lưu háo sắc, mọi người đều biết.”

Cát Văn Tuyên nhíu mày nói:

“Người chỉ biết mang kẻ địch nghĩ thành ngu xuẩn, mới là ngu xuẩn không hơn không kém.”

Cơ Huyền hơi trầm ngâm:

“Căn cứ tình báo tương quan của hoàng thất Đại Phụng, trưởng công chúa Hoài Khánh, là tài nữ nổi tiếng trong kinh, từng học tập nghiên cứu ở thư viện Vân Lộc, thời kì Nguyên Cảnh tại vị, nàng từng đảm nhiệm hàn lâm biên tu. Không phải nữ tử bình thường.”

Bởi xuất thân, Cơ Huyền đặc biệt chú ý đối với thành viên hoàng thất Đại Phụng, tướng lĩnh đang ngồi có lẽ không quá rõ chi tiết của một công chúa, nhưng Cơ Huyền biết rõ ràng.

“Chỉ vì điều này?”

Trác Hạo Nhiên nghe hiểu ý tứ của Cơ Huyền, trưởng công chúa tài hoa hơn người thượng vị, có thể so với Vĩnh Hưng càng thêm lợi hại, nhưng xuất phát từ thành kiến đối với nữ tử, hắn vẫn là một bộ thái độ khinh thường.

Thích Quảng Bá gõ bàn lần nữa, nói:

“Lúc thám tử Thiên Cơ cung truyền đến tin tức, sứ đoàn vào kinh thành vẫn còn, Hứa Thất An giữ lại mà không giết, nghĩ hẳn là muốn làm giao dịch với chúng ta.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cơ Huyền.

Nếu là con vợ kế bình thường, phân lượng có hạn, quả quyết sẽ không cho triều đình Đại Phụng cơ hội công phu sư tử ngoạm.

Nhưng vị con vợ kế này là em trai cùng một mẹ của Cơ Huyền (không phải sinh đôi),mà Cơ Huyền làm tam phẩm võ phu Vân Châu hệ, địa vị cao cả, đệ đệ của hắn tự nhiên không phải con vợ kế bình thường có thể so sánh.

Cơ Huyền trầm giọng nói:

“Tất cả nghe theo đại tướng quân định đoạt.”

Hắn chủ động lui nhường một bước.

Thích Quảng Bá nói:

“Ba ngày sau, tập kết binh lực, tiến vào địa giới Ung Châu. Vây thành không công, tạo áp lực cho triều đình Đại Phụng. Lại phái sứ giả bàn bạc với Dương Cung, ép bọn hắn thả người.”

Cát Văn Tuyên gật đầu:

“Như vậy, chúng ta có thể tiêu phí chút ít trả giá đổi về Cơ Viễn công tử.”

Tập kết binh lực, đã là tạo áp lực, cũng là biểu hiện ra thái độ cường thế, đoạn tuyệt cơ hội công phu sư tử ngoạm của triều đình Đại Phụng.

Các tướng lĩnh trong sảnh nghe vậy, hưng phấn xoa tay.

“Sớm chờ không nổi nữa.”

“Các tướng sĩ ngày ngày đêm đêm ngóng trông tấn công Ung Châu.”

“Nghĩ hẳn bọn hắn cũng không dám không giao ra Cơ Viễn công tử.”

...

Thành Thanh Châu, trong tòa nhà lớn cách bố chính sứ ti không đến ba dặm.

Hứa Bình Phong ngồi xếp bằng, từng đạo lực lượng phàm nhân mắt thường không thể nhận ra hướng căn nhà lớn hội tụ, hóa thành hào quang hội tụ vào trong cơ thể thuật sĩ áo trắng.

Những lực lượng này bị ngưng tụ ở chỗ đan điền, hình thành một khối khí đục ngầu.

Hai bàn tay Hứa Bình Phong nắm hờ khối khí, từng chút một luyện hóa “tạp chất” trong khối khí, để nó xu hướng thấu triệt, trong vắt.

Năng lực trung tâm của luyện khí sĩ, đó là mang khí vận một châu luyện hóa, chiết xuất, sau đó dung nhập thân mình, lại lấy khí vận luyện hóa mà đến dẫn động lực lượng chúng sinh.

Đợi khí vận hùng hậu đến trình độ nhất định, sinh ra chất biến, liền có thể tấn thăng Thiên Mệnh Sư, thăm dò tương lai, trở thành kỳ thủ đỉnh cao nhất thế gian.

Tiếng vỗ cánh từ trong đình viện vang lên, một con bồ câu đưa tin vững vàng đáp ở trong sân.

Hứa Bình Phong mở mắt, mang khối khí nửa đục ngầu nhét vào đan điền, sau đó đưa tay vẫy, mang bồ câu đưa tin trong viện “chộp” ở trong tay, bồ câu đưa tin mang đến là truyền thư của Thích Quảng Bá.

Hứa Bình Phong xem xong nội dung trên tờ giấy, hơi trầm ngâm, mặt trong ngón tay lau trên giấy.

Chữ viết màu đen biến mất, biến thành một chữ:

Khả (có thể, được)!

Hắn mang tờ giấy nhét về ống trúc trên chân bồ câu đưa thư, nhẹ nhàng tung, tiếp theo đứng dậy, bước sang trái một bước, tới thiền phòng cách vách.

Nhiệt độ trong phòng nóng cháy như giữa hè, Già La Thụ Bồ Tát khoanh chân ngồi, chỗ cổ không trống rỗng nữa, đầu đã mọc lại.

“Nghị hòa thất bại rồi.”

Hứa Bình Phong cười nói.

Già La Thụ Bồ Tát mở mắt ra, khuôn mặt nghiêm túc không thấy vẻ mặt khác, chậm rãi nói:

“Giám Chính quả nhiên để lại hậu thủ.

“Nhưng, là con bài chưa lật thế nào, có thể khiến hắn có lòng tin chiến một trận với chúng ta?”

Hứa Bình Phong khoanh tay mà đứng, khẽ cười nói:

“Ngươi không đủ hiểu hắn, dám tử chiến với chúng ta, chưa chắc là có lòng tin, là cùng đường, ngọc đá cùng vỡ.

“Giám Chính lão sư cho dù để lại con bài chưa lật, cũng không có khả năng để hắn trực tiếp tấn thăng nhất phẩm, đơn giản là thủ đoạn nào đó tăng cường chiến lực, cùng với Lạc Ngọc Hành sắp độ kiếp, tấn thăng nhất phẩm, san bằng bộ phận chiến lực.

“Khiến trong lòng hắn có một chút tự tin.”

Già La Thụ Bồ Tát khẽ gật đầu.

Hứa Bình Phong tiếp theo nói:

“Ba ngày sau phát binh Ung Châu, đến lúc đó, thăm dò chút là biết.”

“Bạch Đế còn chưa quay về Cửu Châu đại lục?” Già La Thụ Bồ Tát hỏi.

“Còn cần chút thời gian.” Hứa Bình Phong nói.

Vị hậu duệ Thần Ma kia ở hải ngoại làm cái gì, mưu tính cái gì, không có ai biết.

Đương nhiên, Hứa Bình Phong nếu cố ý đi điều tra, vẫn có thể tra được dấu vết để lại, nhưng không cần thiết.

Làm như vậy sẽ chỉ phá hỏng quan hệ minh hữu, mất nhiều hơn được.

...

Ti Thiên Giám.

Đài bát quái, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở bên bàn, nhìn kinh thành chúng sinh trăm vẻ, cảm ngộ lực lượng chúng sinh.

Phía sau thanh quang chợt lóe, Tôn Huyền Cơ áo trắng bay bay mang theo Viên hộ pháp xuất hiện ở phía sau hắn.

“Thương thế khỏi chưa?”

Hứa Thất An ngồi xếp bằng không dậy, để lại cho một người một vượn bóng lưng cao ngất, như Giám Chính lúc trước.

Viên hộ pháp trước nhìn Tôn Huyền Cơ, sau đó quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Thất An, nói:

“Khỏi bảy tám phần.”

Hứa Thất An gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra một cái túi gấm:

“Thứ bên trong sẽ nói cho ngươi kế tiếp làm như thế nào.”

Tôn Huyền Cơ tiếp nhận túi gấm, chưa mở ra, yên lặng nhìn bóng lưng Hứa Thất An.

Viên hộ pháp rất hiểu chuyện phiên dịch:

“Ngươi đang bắt chước Giám Chính lão sư sao? Nhưng ta cảm thấy ngươi càng giống Dương sư đệ hơn!”

Hứa Thất An “A” một tiếng, chưa trả lời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.