Chương trước
Chương sau
Mộ Nam Chi trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã quỵ.

Nàng chưa ngã ở trên mặt đất, mà là ngã vào trong lòng Hứa Thất An.

“Nghỉ ngơi một chút!”

Hứa Thất An ôm vòng eo bà dì, chỉ cảm thấy vật xúc cảm tốt nhất thế gian, đó là như thế, cũng chỉ có thể như thế.

Mộ Nam Chi cả người mềm mại ghé vào trong lòng hắn, đầu váng mắt hoa, lẩm bẩm:

“Tại, tại chàng hết, hại ta đau đầu muốn chết...”

Bộ dáng nàng nửa làm nũng nửa giận dữ, có thể mềm nhũn xương cốt nam nhân.

Hứa Thất An nâng tay, nhẹ nhàng vuốt v e mi tâm của nàng, cảm khái nói:

“Thế gian mỹ nhân ngàn ngàn vạn, chỉ có Hoa Thần, không ai sánh được, có một không hai.”

Mộ Nam Chi nhíu nhíu mày:

“Bớt hoa ngôn xảo ngữ, chàng dù có nói rách da mép, ta cũng sẽ không song tu với chàng nữa. Sau khi giúp chàng tấn thăng nhị phẩm, chúng ta liền thanh toán xong, ép ta nữa, ta liền xuất gia.”

Hứa Thất An cũng không phân biệt rõ là ngạo kiều, hay là đêm đầu cả đời khó quên, dẫn tới sinh ra bóng ma tâm lý.

“Biết rồi biết rồi!”

Hắn ôm lấy dì xinh đẹp bốn mươi tuổi, theo cầu thang rời khỏi đài bát quái.

Mộ Nam Chi vấn đề không lớn, chỉ là tiêu hao nghiêm trọng, có chút kiệt sức, cho nên cả người khó chịu.

Linh uẩn của Bất Tử Thụ còn đang thức tỉnh, lực lượng nàng có thể sử dụng có hạn, thao tác cả thành nở hoa đối với Mộ Nam Chi trước mắt mà nói, có chút miễn cưỡng.

“Còn khó chịu không?”

Hứa Thất An rót cho nàng một ly nước ấm, đưa vào một chút khí cơ.

Mộ Nam Chi đầu váng mắt hoa, ưm một tiếng:

“Ta muốn nghỉ ngơi...”

“Song tu một lần đi, song tu có thể nhanh chóng khôi phục tinh khí thần.” Hứa Thất An nhân cơ hội đề nghị.

Hắn không phải lừa dối, khi kiệt sức, dựa vào song tu có thể nhanh chóng khôi phục, nhanh hơn xa so với tự nhiên khôi phục.

“Đừng, chàng, chàng nếu động vào ta nữa, ta liền xuất gia.” Mộ Nam Chi vội vàng lắc đầu, gắt:

“Thối không biết xấu hổ.”

Nàng mềm mại vô lực nằm nghiêng ở trên giường, chân vô lực đạp vài cái, tựa như muốn đá rơi giày thêu, nhưng chưa thể thành công.

Hứa Thất An nắm lên chân của nàng, hỗ trợ cởi đi giày cùng tất lụa.

“Ta giúp nàng xoa bóp chút, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều...”

“Chỉ cho phép bóp chân, đừng nghĩ làm cái khác.”

“Ta là loại người đó sao?”

“Ừm, ừm ừm, chàng nhẹ chút...”

...

Thư viện Vân Lộc.

Triệu Thủ trai giới hai ngày, đến hôm nay tắm rửa, thay một cái áo bào mới tinh, chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, đội nho quan.

Râu hoa râm cũng dùng dao cạo tỉ mỉ chỉnh sửa một phen.

Nhất thời, cả người rực rỡ hẳn lên, một trời một vực với hình tượng cuồng nho tùy hứng tiêu sái trước đó.

Triệu Thủ từ trong ngăn tủ phủ bụi đã lâu lấy ra một cái hòm sách bằng trúc, lão dùng khăn lông cẩn thận lau sạch tro bụi trên hòm sách, đeo ở sau lưng, rời khỏi thư viện Vân Lộc.

Tựa như năm đó đeo nó du học, ngàn dặm xa xôi đến kinh thành thư viện Vân Lộc nghiên cứu học tập.

Trải qua ngàn phàm, lão giống như lại về tới thiếu niên.

Trên đường cái tới kinh thành truyền đến tiếng đọc sách văng vẳng:

“...Thiểu tiểu tu cần học, văn chương khả lập thân, mãn triêu chu tử quý, tẫn thị độc thư nhân... Mạc đạo nho quan ngộ, độc thư bất phụ nhân...”

(Lúc còn trẻ phải tu tập học hành cho chuyên cần, Giỏi văn chương, hiểu nhiều biết rộng mới có thể lập thân được. Toàn bộ các quan vinh hiển trong triều được mặc áo đỏ áo tím Tất cả đều là những người dày công đọc sách…. Đừng bảo nho quan lầm lỡ, đọc sách sẽ không phụ người ta…)

...

Mộ Nam Chi ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời đã tối, phòng không đốt nến, một mảng tối đen.

Trời tối rồi? Ngủ lâu như vậy? Nàng đầu óc mơ mơ màng màng, cố hết sức ngồi dậy, lấy tay ôm trán, qua mười mấy giây, suy nghĩ váng vất dần dần rõ ràng, nhớ tới ban ngày niệm hoa nở thi pháp.

Không ngờ khôi phục nhanh như vậy... Mộ Nam Chi cảm giác trừ đầu óc choáng váng, trạng thái thân thể vô cùng tốt, đan điền ấm áp, như là ôm lfo lửa.

Nàng vừa muốn lật chăn dậy, bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, sau lưng mát lạnh, lúc này mới phát hiện mình không một mảnh vải, quần áo bị lột sạch sẽ.

Tiếp theo, nhớ tới chuyện sau khi cùng Hứa Thất An trở về phòng.

Bóp bàn chân, bóp một lúc, liền bóp đến cẳng chân, sau đó... Liền ù ù cạc cạc song tu cùng hắn.

“Thối không biết xấu hổ.” Mộ Nam Chi rút ra gối đầu lót ở sau lưng, buồn bực ném xuống đất:

“Cái gối đầu này còn có thể ngủ sao!”

Nàng tung chăn xuống giường, hai tay ở mặt sàn bên giường mò mẫm một lúc, rốt cuộc mò được váy, thuần thục mặc ở trên người, lúc này mới cảm giác gốc đùi ẩm ướt dinh dính.

Hoa Thần là người thích sạch sẽ, cũng là nữ nhân lười, vừa nghĩ đến còn cần tự mình đi nấu nước tắm rửa, giá trị tức giận liền “vù vù” tăng lên.

Sau khi mặc váy xong, nàng mò đến bên cạnh bàn, điểm hỏa ngọn nến, xua tan bóng tối.

Trong phòng im ắng, Bạch Cơ không có đây, thanh đao nát kia cũng không có, Phù Đồ bảo tháp cũng không có, điều này làm Mộ Nam Chi đoán được cẩu nam nhân có thể còn ở Ti Thiên Giám.

Nàng mang nến trong phòng lần lượt thắp sáng, vòng tới sau bình phong, nương ánh nến sáng ngời nhìn lại, trong thùng tắm tràn đầy nước, sạch sẽ trong suốt, tuyệt đối không phải nước lần trước bị bọn họ làm bẩn.

Khóe miệng Mộ Nam Chi hơi nhếch lên, lại nhanh chóng đanh mặt, hầm hừ:

“Nam nhân thối, vẫn có chút lương tâm...”

...

Lòng đất Ti Thiên Giám.

Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trước mặt Chung Ly, hồ nghi nói:

“Ngươi xác định chỉ cần gõ số lần đủ, ta có thể đạt được con bài chưa lật của Giám Chính?”

Chung Ly ở trước mặt hắn ngồi kiểu vịt (kiểu ngồi hai đầu gối chạm đất, hai cẳng chân mở ra hai bên, khá giống kiểu ngồi của các ‘nữ sinh Nhật’),để bảo đảm mình cao hơn Hứa Thất An một chút, yếu ớt nói:

“Loạn Mệnh Chùy có liên quan với khí số, mệnh cách, lão sư trong bản chép tay luyện khí cũng nói người khí vận gia thân, gõ có thể khai khiếu. Cho nên khẳng định là dùng cho ngươi.”

“Nhưng ta trừ làm kỹ nữ lầu xanh, Võ Đại Lang cùng người đọc sách một hồi, cái gì cũng chưa biến hóa mà.” Hứa Thất An nhíu mày nói.

Chung Ly nhỏ giọng nói:

“Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là mục đích của lão sư, ông để lại Loạn Mệnh Chùy mục đích là gì? Cho ngươi khai khiếu sao, nhưng ngươi là nhị phẩm, căn bản không cần khai khiếu.”

Nói xong, nàng nghiêng đầu, một bộ dáng kiểm tra ngươi.

Bốp ~ Hứa Thất An bấm tay búng lên đầu nàng, cười mắng:

“Ngươi đang kiểm tra suy luận của ta sao.” Mộ Nam Chi trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã quỵ.

Nàng chưa ngã ở trên mặt đất, mà là ngã vào trong lòng Hứa Thất An.

“Nghỉ ngơi một chút!”

Hứa Thất An ôm vòng eo bà dì, chỉ cảm thấy vật xúc cảm tốt nhất thế gian, đó là như thế, cũng chỉ có thể như thế.

Mộ Nam Chi cả người mềm mại ghé vào trong lòng hắn, đầu váng mắt hoa, lẩm bẩm:

“Tại, tại chàng hết, hại ta đau đầu muốn chết...”

Bộ dáng nàng nửa làm nũng nửa giận dữ, có thể mềm nhũn xương cốt nam nhân.

Hứa Thất An nâng tay, nhẹ nhàng vuốt v e mi tâm của nàng, cảm khái nói:

“Thế gian mỹ nhân ngàn ngàn vạn, chỉ có Hoa Thần, không ai sánh được, có một không hai.”

Mộ Nam Chi nhíu nhíu mày:

“Bớt hoa ngôn xảo ngữ, chàng dù có nói rách da mép, ta cũng sẽ không song tu với chàng nữa. Sau khi giúp chàng tấn thăng nhị phẩm, chúng ta liền thanh toán xong, ép ta nữa, ta liền xuất gia.”

Hứa Thất An cũng không phân biệt rõ là ngạo kiều, hay là đêm đầu cả đời khó quên, dẫn tới sinh ra bóng ma tâm lý.

“Biết rồi biết rồi!”

Hắn ôm lấy dì xinh đẹp bốn mươi tuổi, theo cầu thang rời khỏi đài bát quái.

Mộ Nam Chi vấn đề không lớn, chỉ là tiêu hao nghiêm trọng, có chút kiệt sức, cho nên cả người khó chịu.

Linh uẩn của Bất Tử Thụ còn đang thức tỉnh, lực lượng nàng có thể sử dụng có hạn, thao tác cả thành nở hoa đối với Mộ Nam Chi trước mắt mà nói, có chút miễn cưỡng.

“Còn khó chịu không?”

Hứa Thất An rót cho nàng một ly nước ấm, đưa vào một chút khí cơ.

Mộ Nam Chi đầu váng mắt hoa, ưm một tiếng:

“Ta muốn nghỉ ngơi...”

“Song tu một lần đi, song tu có thể nhanh chóng khôi phục tinh khí thần.” Hứa Thất An nhân cơ hội đề nghị.

Hắn không phải lừa dối, khi kiệt sức, dựa vào song tu có thể nhanh chóng khôi phục, nhanh hơn xa so với tự nhiên khôi phục.

“Đừng, chàng, chàng nếu động vào ta nữa, ta liền xuất gia.” Mộ Nam Chi vội vàng lắc đầu, gắt:

“Thối không biết xấu hổ.”

Nàng mềm mại vô lực nằm nghiêng ở trên giường, chân vô lực đạp vài cái, tựa như muốn đá rơi giày thêu, nhưng chưa thể thành công.

Hứa Thất An nắm lên chân của nàng, hỗ trợ cởi đi giày cùng tất lụa.

“Ta giúp nàng xoa bóp chút, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều...”

“Chỉ cho phép bóp chân, đừng nghĩ làm cái khác.”

“Ta là loại người đó sao?”

“Ừm, ừm ừm, chàng nhẹ chút...”

...

Thư viện Vân Lộc.

Triệu Thủ trai giới hai ngày, đến hôm nay tắm rửa, thay một cái áo bào mới tinh, chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, đội nho quan.

Râu hoa râm cũng dùng dao cạo tỉ mỉ chỉnh sửa một phen.

Nhất thời, cả người rực rỡ hẳn lên, một trời một vực với hình tượng cuồng nho tùy hứng tiêu sái trước đó.

Triệu Thủ từ trong ngăn tủ phủ bụi đã lâu lấy ra một cái hòm sách bằng trúc, lão dùng khăn lông cẩn thận lau sạch tro bụi trên hòm sách, đeo ở sau lưng, rời khỏi thư viện Vân Lộc.

Tựa như năm đó đeo nó du học, ngàn dặm xa xôi đến kinh thành thư viện Vân Lộc nghiên cứu học tập.

Trải qua ngàn phàm, lão giống như lại về tới thiếu niên.

Trên đường cái tới kinh thành truyền đến tiếng đọc sách văng vẳng:

“...Thiểu tiểu tu cần học, văn chương khả lập thân, mãn triêu chu tử quý, tẫn thị độc thư nhân... Mạc đạo nho quan ngộ, độc thư bất phụ nhân...”

(Lúc còn trẻ phải tu tập học hành cho chuyên cần, Giỏi văn chương, hiểu nhiều biết rộng mới có thể lập thân được. Toàn bộ các quan vinh hiển trong triều được mặc áo đỏ áo tím Tất cả đều là những người dày công đọc sách…. Đừng bảo nho quan lầm lỡ, đọc sách sẽ không phụ người ta…)

...

Mộ Nam Chi ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời đã tối, phòng không đốt nến, một mảng tối đen.

Trời tối rồi? Ngủ lâu như vậy? Nàng đầu óc mơ mơ màng màng, cố hết sức ngồi dậy, lấy tay ôm trán, qua mười mấy giây, suy nghĩ váng vất dần dần rõ ràng, nhớ tới ban ngày niệm hoa nở thi pháp.

Không ngờ khôi phục nhanh như vậy... Mộ Nam Chi cảm giác trừ đầu óc choáng váng, trạng thái thân thể vô cùng tốt, đan điền ấm áp, như là ôm lfo lửa.

Nàng vừa muốn lật chăn dậy, bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, sau lưng mát lạnh, lúc này mới phát hiện mình không một mảnh vải, quần áo bị lột sạch sẽ.

Tiếp theo, nhớ tới chuyện sau khi cùng Hứa Thất An trở về phòng.

Bóp bàn chân, bóp một lúc, liền bóp đến cẳng chân, sau đó... Liền ù ù cạc cạc song tu cùng hắn.

“Thối không biết xấu hổ.” Mộ Nam Chi rút ra gối đầu lót ở sau lưng, buồn bực ném xuống đất:

“Cái gối đầu này còn có thể ngủ sao!”

Nàng tung chăn xuống giường, hai tay ở mặt sàn bên giường mò mẫm một lúc, rốt cuộc mò được váy, thuần thục mặc ở trên người, lúc này mới cảm giác gốc đùi ẩm ướt dinh dính.

Hoa Thần là người thích sạch sẽ, cũng là nữ nhân lười, vừa nghĩ đến còn cần tự mình đi nấu nước tắm rửa, giá trị tức giận liền “vù vù” tăng lên.

Sau khi mặc váy xong, nàng mò đến bên cạnh bàn, điểm hỏa ngọn nến, xua tan bóng tối.

Trong phòng im ắng, Bạch Cơ không có đây, thanh đao nát kia cũng không có, Phù Đồ bảo tháp cũng không có, điều này làm Mộ Nam Chi đoán được cẩu nam nhân có thể còn ở Ti Thiên Giám.

Nàng mang nến trong phòng lần lượt thắp sáng, vòng tới sau bình phong, nương ánh nến sáng ngời nhìn lại, trong thùng tắm tràn đầy nước, sạch sẽ trong suốt, tuyệt đối không phải nước lần trước bị bọn họ làm bẩn.

Khóe miệng Mộ Nam Chi hơi nhếch lên, lại nhanh chóng đanh mặt, hầm hừ:

“Nam nhân thối, vẫn có chút lương tâm...”

...

Lòng đất Ti Thiên Giám.

Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trước mặt Chung Ly, hồ nghi nói:

“Ngươi xác định chỉ cần gõ số lần đủ, ta có thể đạt được con bài chưa lật của Giám Chính?”

Chung Ly ở trước mặt hắn ngồi kiểu vịt (kiểu ngồi hai đầu gối chạm đất, hai cẳng chân mở ra hai bên, khá giống kiểu ngồi của các ‘nữ sinh Nhật’),để bảo đảm mình cao hơn Hứa Thất An một chút, yếu ớt nói:

“Loạn Mệnh Chùy có liên quan với khí số, mệnh cách, lão sư trong bản chép tay luyện khí cũng nói người khí vận gia thân, gõ có thể khai khiếu. Cho nên khẳng định là dùng cho ngươi.”

“Nhưng ta trừ làm kỹ nữ lầu xanh, Võ Đại Lang cùng người đọc sách một hồi, cái gì cũng chưa biến hóa mà.” Hứa Thất An nhíu mày nói.

Chung Ly nhỏ giọng nói:

“Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là mục đích của lão sư, ông để lại Loạn Mệnh Chùy mục đích là gì? Cho ngươi khai khiếu sao, nhưng ngươi là nhị phẩm, căn bản không cần khai khiếu.”

Nói xong, nàng nghiêng đầu, một bộ dáng kiểm tra ngươi.

Bốp ~ Hứa Thất An bấm tay búng lên đầu nàng, cười mắng:

“Ngươi đang kiểm tra suy luận của ta sao.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.