Chương trước
Chương sau
Lúc này, lại viên đứng ở bên bố cáo cao giọng nói:

“Cổ chi quân thiên hạ giả trọng tại bảo toàn dân mệnh, bất nhẫn dĩ dưỡng nhân giả hại nhân... Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, trị quốc bất lợi, đến nỗi phản quân Vân Châu khởi sự, Cửu Châu sôi trào, đại cục nguy nan, triệu dân khốn khổ, sinh linh đồ thán, thẹn với liệt tổ liệt tông...

“Trưởng công chúa Hoài Khánh, hậu đức tái vật, thắng trẫm rất nhiều... Do đó trưởng công chúa Hoài Khánh thuận vị đăng cơ, Hứa Thất An phụ tá, bảo vệ xã tắc, bình định phản loạn, trả Đại Phụng lãng lãng càn khôn, chẳng phải tốt sao? Khâm thử.”

Bố cáo lưu loát hơn bốn trăm chữ, lại viên đọc xong, dân chúng quanh mình trợn mắt cứng lưỡi, tựa như những pho tượng cứng ngắc ở tại chỗ.

“Ý, ý tứ gì cơ?”

“Hình như là... hoàng đế thoái vị cho trưởng công chúa?” Người nói chuyện chợt trợn to mắt:

“Trưởng công chúa sắp làm hoàng đế?”

Lập tức xôn xao, đám người ồ lên như sôi trào.

Nội dung bố cáo đối với dân chúng tạo thành rung động cùng với mờ mịt mãnh liệt.

Điều này làm bọn họ không bận tâm họa là từ miệng mà ra nữa, bắt đầu kịch liệt thảo luận.

“Nữ nhân sao có thể làm hoàng đế, đây không phải làm càn sao. Chẳng lẽ mang theo quan lại cùng nhau thêu hoa?”

“Công chúa nàng biết không? Bệ hạ vì sao phải thoái vị cho công chúa, nữ nhân làm hoàng đế, không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng?”

Bọn họ phản ứng đầu tiên là kháng cự, phẫn nộ, không thể tiếp nhận, chỉ cảm thấy là việc hoang đường hạng nhất thiên hạ.

Sau đó có người nói:

“Các ngươi có ở quán trà nghe kể chuyện không? Hình như trước đây là có một nữ nhân làm hoàng đế, gọi, gọi là gì nhỉ?”

“Đại Dương nữ đế?”

“Đúng đúng đúng, ngươi cũng từng nghe nói.”

Tiếng ồn ào hơi dừng lại, rất hiển nhiên, không ít người đã ở mấy ngày nay, ở tửu lâu quán trà, thanh lâu kỹ quán các nơi giải trí tiêu khiển, từng nghe nội dung tương tự.

Tiếp theo, lại có người nói:

“Trên bố cáo nói, trưởng công chúa đăng cơ, có Hứa Ngân la phụ tá.”

Ồ, có Hứa Ngân la phụ tá đó.

Tiếng phản đối lại nhỏ đi vài phần, nhưng vẫn có người nói thầm:

“Hứa Ngân la vì sao phụ tá một nữ nhân làm hoàng đế, cái này không phải làm càn sao. Đại Phụng ta lập nước sáu trăm năm, cũng không có loại tiền lệ này.”

“Đúng vậy, thực không biết quan lão gia còn có Hứa Ngân la đang nghĩ cái gì, vừa nghị hòa với Vân Châu, vừa đưa công chúa lên làm hoàng đế.”

“Hứa Ngân la hồ đồ.”

Dân chúng vốn coi Hứa Thất An là anh hùng, thần hộ mệnh, đối với việc Thanh Châu thất thủ đã mang sự thất vọng, đối với nghị hòa càng coi là sỉ nhục, tuy không có ai công khai chỉ trích Hứa Thất An, nhưng trong lòng khẳng định là thất vọng.

Bố cáo vừa dán ra, cảm xúc thất vọng lập tức lên men, chuyển thành bất mãn.

Đột nhiên, một đợt tiếng ồn ào hấp dẫn dân chúng quanh tường bố cáo chú ý.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe chở tù chậm rãi đi đến, phía sau dẫn theo một đoàn dân chúng, không ngừng hướng phạm nhân trên xe chở tù ném đá, nhổ nước bọt.

Còn có người bưng bồn cầu, hướng phạm nhân trong xe tù hắt phân.

Trong mấy người cưỡi ngựa dẫn đầu, một vị Đả Canh Nhân cao trên lưng ngựa, gõ một tấm chiêng đồng, hô to:

“Phụng mệnh Hứa Ngân la, mang nghịch đảng Vân Châu dạo phố thị chúng.”

Hai bên đường, tình cảm quần chúng trào dâng, dân chúng nghe tin tới vô giúp vui, có người gia nhập hàng ngũ ném đá, có người chỉ trỏ, chửi ầm lên, có người vỗ tay hát vang, sảng khoái lòng người.

Cơ Viễn đầu đầy máu, lòng như tro tàn.

Quan viên Vân Châu đi theo run bần bật, khóc toáng lên.

...

Hoàng hôn.

Trong ngự thư phòng, Hoài Khánh ngồi ở sau bàn lớn trải lụa vàng, trong sảnh là Lưu Hồng cùng Tiền Thanh Thư hai vị cầm đầu đảng phái, cùng với Lễ bộ thượng thư.

Lễ bộ thượng thư chắp tay nói:

“Điện hạ, công việc đăng cơ đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Hoài Khánh mặc váy cung đình thanh lịch khẽ gật đầu.

Đợi sau khi Lễ bộ thượng thư lui về vị trí, Lưu Hồng bước ra khỏi hàng chắp tay:

“Hôm nay cả thành sôi trào, dân chúng cảm xúc mâu thuẫn vẫn có, nhưng không tính là nghiêm trọng, danh tiếng Hứa Ngân la cũng có chuyển biến tốt. Dân chúng kinh thành vẫn là người kính yêu chiếm đa số.”

Lưu Hồng nói xong, nhịn không được cười lên:

“Lấy thanh danh Hứa Ngân la hôm nay, hộ giá hộ tống cho điện hạ, là thích hợp nhất. Đương triều không ai so với hắn càng được lòng dân hơn.”

Công chúa đăng cơ xưng đế, giai tầng quý tộc thật ra so với dân chúng càng dễ dàng tiếp nhận hơn, chỉ cần ích lợi cho đúng chỗ, lại dùng võ lực uy hiếp, kẻ khuất phục không ở số ít.

Chủ yếu nhất là, ở trong mắt giai tầng thống trị, Hoài Khánh tuy là nữ tử, nhưng dù sao cũng là huyết thống hoàng thất thật sự.

Nữ tử xưng đế thuộc ngoại lệ, hoàng đế mới đời tiếp theo vẫn là hoàng thất Đại Phụng.

Cái này giảm bớt đi rất nhiều tâm lý mâu thuẫn của giai tầng thống trị.

Nhưng bình dân mặc kệ những thứ này, muốn trấn an dân chúng, làm bọn họ tin phục, Hoài Khánh không đủ uy vọng, uy vọng chư công cũng không đủ, chỉ có Hứa Thất An mới có thể làm được.

Tiền Thanh Thư phụ họa nói:

“Điện hạ có thể ngưng tụ lòng dân hay không, phải xem ngày mai.”

Hoài Khánh cúi đầu, thẩm duyệt sổ con trong tay, chưa ngẩng đầu “Ừm” một tiếng:

“Thời gian không còn sớm nữa, mấy vị ái khanh lui xuống trước đi.”

Ba người chắp tay, rời khỏi ngự thư phòng.

Sổ con trong tay Hoài Khánh là nội các trình lên, nội dung là tất cả công việc sau khi đăng cơ vân vân, nhưng có một điều cực kỳ quan trọng, đó chính là triệu bố chính sứ, đô chỉ huy sứ các châu về kinh báo cáo công tác.

Đây thật ra là một hồi đàm phán, lôi kéo, làm một lần công tác tư tưởng cho đại lão các châu.

...

Hôm sau.

Hôm nay, không khí kinh thành cực kỳ cổ quái, từ vương công quý tộc, cho tới dân chúng phố phường, đều biết đây là một ngày nhất định được ghi vào sử sách.

Bởi vì trưởng công chúa Hoài Khánh, ở hôm nay đăng cơ, mở ra tiền lệ Đại Phụng sáu trăm năm chưa có.

Hoàng đế đăng cơ, dân chúng bình thường vô duyên nhìn thấy, nhưng không trở ngại bọn họ chú ý, nghị luận.

Các giai tầng đều có cái nhìn khác nhau, học sinh, nho lâm Quốc Tử Giám, đối với việc Hoài Khánh đăng cơ vô cùng đau đớn, cho dù sứ đoàn Vân Châu bị dạo phố thị chúng, cũng không thể tranh thủ hảo cảm của bọn họ.

Nhiều nhất chính là không mắng Hứa Thất An.

Giai tầng dân chúng phố phường, ý kiến phức tạp nhất, có người không thể tiếp nhận, có người việc không liên quan mình, có người lựa chọn tin tưởng Hứa Ngân la.

Hứa phủ, thẩm thẩm cũng đại biểu giai tầng phu nhân phát biểu cái nhìn. Lúc này, lại viên đứng ở bên bố cáo cao giọng nói:

“Cổ chi quân thiên hạ giả trọng tại bảo toàn dân mệnh, bất nhẫn dĩ dưỡng nhân giả hại nhân... Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, trị quốc bất lợi, đến nỗi phản quân Vân Châu khởi sự, Cửu Châu sôi trào, đại cục nguy nan, triệu dân khốn khổ, sinh linh đồ thán, thẹn với liệt tổ liệt tông...

“Trưởng công chúa Hoài Khánh, hậu đức tái vật, thắng trẫm rất nhiều... Do đó trưởng công chúa Hoài Khánh thuận vị đăng cơ, Hứa Thất An phụ tá, bảo vệ xã tắc, bình định phản loạn, trả Đại Phụng lãng lãng càn khôn, chẳng phải tốt sao? Khâm thử.”

Bố cáo lưu loát hơn bốn trăm chữ, lại viên đọc xong, dân chúng quanh mình trợn mắt cứng lưỡi, tựa như những pho tượng cứng ngắc ở tại chỗ.

“Ý, ý tứ gì cơ?”

“Hình như là... hoàng đế thoái vị cho trưởng công chúa?” Người nói chuyện chợt trợn to mắt:

“Trưởng công chúa sắp làm hoàng đế?”

Lập tức xôn xao, đám người ồ lên như sôi trào.

Nội dung bố cáo đối với dân chúng tạo thành rung động cùng với mờ mịt mãnh liệt.

Điều này làm bọn họ không bận tâm họa là từ miệng mà ra nữa, bắt đầu kịch liệt thảo luận.

“Nữ nhân sao có thể làm hoàng đế, đây không phải làm càn sao. Chẳng lẽ mang theo quan lại cùng nhau thêu hoa?”

“Công chúa nàng biết không? Bệ hạ vì sao phải thoái vị cho công chúa, nữ nhân làm hoàng đế, không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng?”

Bọn họ phản ứng đầu tiên là kháng cự, phẫn nộ, không thể tiếp nhận, chỉ cảm thấy là việc hoang đường hạng nhất thiên hạ.

Sau đó có người nói:

“Các ngươi có ở quán trà nghe kể chuyện không? Hình như trước đây là có một nữ nhân làm hoàng đế, gọi, gọi là gì nhỉ?”

“Đại Dương nữ đế?”

“Đúng đúng đúng, ngươi cũng từng nghe nói.”

Tiếng ồn ào hơi dừng lại, rất hiển nhiên, không ít người đã ở mấy ngày nay, ở tửu lâu quán trà, thanh lâu kỹ quán các nơi giải trí tiêu khiển, từng nghe nội dung tương tự.

Tiếp theo, lại có người nói:

“Trên bố cáo nói, trưởng công chúa đăng cơ, có Hứa Ngân la phụ tá.”

Ồ, có Hứa Ngân la phụ tá đó.

Tiếng phản đối lại nhỏ đi vài phần, nhưng vẫn có người nói thầm:

“Hứa Ngân la vì sao phụ tá một nữ nhân làm hoàng đế, cái này không phải làm càn sao. Đại Phụng ta lập nước sáu trăm năm, cũng không có loại tiền lệ này.”

“Đúng vậy, thực không biết quan lão gia còn có Hứa Ngân la đang nghĩ cái gì, vừa nghị hòa với Vân Châu, vừa đưa công chúa lên làm hoàng đế.”

“Hứa Ngân la hồ đồ.”

Dân chúng vốn coi Hứa Thất An là anh hùng, thần hộ mệnh, đối với việc Thanh Châu thất thủ đã mang sự thất vọng, đối với nghị hòa càng coi là sỉ nhục, tuy không có ai công khai chỉ trích Hứa Thất An, nhưng trong lòng khẳng định là thất vọng.

Bố cáo vừa dán ra, cảm xúc thất vọng lập tức lên men, chuyển thành bất mãn.

Đột nhiên, một đợt tiếng ồn ào hấp dẫn dân chúng quanh tường bố cáo chú ý.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe chở tù chậm rãi đi đến, phía sau dẫn theo một đoàn dân chúng, không ngừng hướng phạm nhân trên xe chở tù ném đá, nhổ nước bọt.

Còn có người bưng bồn cầu, hướng phạm nhân trong xe tù hắt phân.

Trong mấy người cưỡi ngựa dẫn đầu, một vị Đả Canh Nhân cao trên lưng ngựa, gõ một tấm chiêng đồng, hô to:

“Phụng mệnh Hứa Ngân la, mang nghịch đảng Vân Châu dạo phố thị chúng.”

Hai bên đường, tình cảm quần chúng trào dâng, dân chúng nghe tin tới vô giúp vui, có người gia nhập hàng ngũ ném đá, có người chỉ trỏ, chửi ầm lên, có người vỗ tay hát vang, sảng khoái lòng người.

Cơ Viễn đầu đầy máu, lòng như tro tàn.

Quan viên Vân Châu đi theo run bần bật, khóc toáng lên.

...

Hoàng hôn.

Trong ngự thư phòng, Hoài Khánh ngồi ở sau bàn lớn trải lụa vàng, trong sảnh là Lưu Hồng cùng Tiền Thanh Thư hai vị cầm đầu đảng phái, cùng với Lễ bộ thượng thư.

Lễ bộ thượng thư chắp tay nói:

“Điện hạ, công việc đăng cơ đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Hoài Khánh mặc váy cung đình thanh lịch khẽ gật đầu.

Đợi sau khi Lễ bộ thượng thư lui về vị trí, Lưu Hồng bước ra khỏi hàng chắp tay:

“Hôm nay cả thành sôi trào, dân chúng cảm xúc mâu thuẫn vẫn có, nhưng không tính là nghiêm trọng, danh tiếng Hứa Ngân la cũng có chuyển biến tốt. Dân chúng kinh thành vẫn là người kính yêu chiếm đa số.”

Lưu Hồng nói xong, nhịn không được cười lên:

“Lấy thanh danh Hứa Ngân la hôm nay, hộ giá hộ tống cho điện hạ, là thích hợp nhất. Đương triều không ai so với hắn càng được lòng dân hơn.”

Công chúa đăng cơ xưng đế, giai tầng quý tộc thật ra so với dân chúng càng dễ dàng tiếp nhận hơn, chỉ cần ích lợi cho đúng chỗ, lại dùng võ lực uy hiếp, kẻ khuất phục không ở số ít.

Chủ yếu nhất là, ở trong mắt giai tầng thống trị, Hoài Khánh tuy là nữ tử, nhưng dù sao cũng là huyết thống hoàng thất thật sự.

Nữ tử xưng đế thuộc ngoại lệ, hoàng đế mới đời tiếp theo vẫn là hoàng thất Đại Phụng.

Cái này giảm bớt đi rất nhiều tâm lý mâu thuẫn của giai tầng thống trị.

Nhưng bình dân mặc kệ những thứ này, muốn trấn an dân chúng, làm bọn họ tin phục, Hoài Khánh không đủ uy vọng, uy vọng chư công cũng không đủ, chỉ có Hứa Thất An mới có thể làm được.

Tiền Thanh Thư phụ họa nói:

“Điện hạ có thể ngưng tụ lòng dân hay không, phải xem ngày mai.”

Hoài Khánh cúi đầu, thẩm duyệt sổ con trong tay, chưa ngẩng đầu “Ừm” một tiếng:

“Thời gian không còn sớm nữa, mấy vị ái khanh lui xuống trước đi.”

Ba người chắp tay, rời khỏi ngự thư phòng.

Sổ con trong tay Hoài Khánh là nội các trình lên, nội dung là tất cả công việc sau khi đăng cơ vân vân, nhưng có một điều cực kỳ quan trọng, đó chính là triệu bố chính sứ, đô chỉ huy sứ các châu về kinh báo cáo công tác.

Đây thật ra là một hồi đàm phán, lôi kéo, làm một lần công tác tư tưởng cho đại lão các châu.

...

Hôm sau.

Hôm nay, không khí kinh thành cực kỳ cổ quái, từ vương công quý tộc, cho tới dân chúng phố phường, đều biết đây là một ngày nhất định được ghi vào sử sách.

Bởi vì trưởng công chúa Hoài Khánh, ở hôm nay đăng cơ, mở ra tiền lệ Đại Phụng sáu trăm năm chưa có.

Hoàng đế đăng cơ, dân chúng bình thường vô duyên nhìn thấy, nhưng không trở ngại bọn họ chú ý, nghị luận.

Các giai tầng đều có cái nhìn khác nhau, học sinh, nho lâm Quốc Tử Giám, đối với việc Hoài Khánh đăng cơ vô cùng đau đớn, cho dù sứ đoàn Vân Châu bị dạo phố thị chúng, cũng không thể tranh thủ hảo cảm của bọn họ.

Nhiều nhất chính là không mắng Hứa Thất An.

Giai tầng dân chúng phố phường, ý kiến phức tạp nhất, có người không thể tiếp nhận, có người việc không liên quan mình, có người lựa chọn tin tưởng Hứa Ngân la.

Hứa phủ, thẩm thẩm cũng đại biểu giai tầng phu nhân phát biểu cái nhìn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.