Sắc mặt Hứa Thất An nghiêm túc, nói từng chữ một:
“Ta vào nhị phẩm rồi.”
Bàn tay Vương Trinh Văn dùng sức nắm chặt ga giường, mu bàn tay nổi lên từng sợi gân xanh, lão hắn nhìn Hứa Thất An một cái thật sâu, bỗng nhiên cất tiếng cười to lên.
Tiếng cười hào sảng vui sướng, quét sạch mây đen.
Lão từ trên người Hứa Thất An cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt.
Lão an tâm rồi.
Hứa Thất An yên lặng ngồi, đợi lão thủ phụ phun hết tích tụ trong lồ ng ngực.
“Ngươi có kế hoạch gì?”
Vương Trinh Văn thong thả thu liễm cảm xúc, lại khôi phục tư thái lão luyện trầm ổn.
Hứa Thất An nói thẳng sảng khoái:
“Ta muốn đổi hoàng đế!”
Bất ngờ là, sắc mặt Vương Trinh Văn bình tĩnh, không có bất cứ sự ngoài ý muốn nào.
Lão thủ phụ thở dài một tiếng, nói:
“Vĩnh Hưng là vị vua thủ thành, không gánh vác nổi giang sơn lung lay sắp đổ này, cho dù thuận lợi giải quyết sự kiện đàm phán hòa bình lần này, nếu có lần thứ hai, lần thứ ba cục diện bất lợi to lớn, hắn vẫn sẽ đánh trống lui.
“Có đôi khi, phiền toái đến từ hậu phương, mới là trí mạng nhất. Triều đình muốn cùng Vân Châu liều đấu quốc vận, nhất định phải có một hậu phương an ổn.”
Tạm dừng một chút, lão nhìn Hứa Thất An, nói:
“Ngươi muốn lập ai?”
Hứa Thất An không do dự:
“Viêm Thân vương.”
Vương thủ phụ nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra:
“Tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693298/chuong-1675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.