“Thái độ của Triệu Thủ có chút ái muội, muốn kéo lão xuống nước có chút khó khăn, đây lại là một chỗ khó, tóm lại, mau chút tấn thăng nhị phẩm.”
Khi ý niệm lên xuống, cảm giác Mộ Nam Chi lặng lẽ nhích lại gần, bàn tay nhỏ ấm mềm sờ s0ạng một trận ở ngực hắn, giật mình nói:
“Phong Ma Đinh thật sự không còn nha!”
“Ta sẽ lừa nàng sao?”
Hứa Thất An hậm hực nói.
Mộ Nam Chi rúc ở trong chăn liếc hắn một cái, “Ồ” một tiếng, lại yên lặng lui về góc tường.
Trong trầm mặc, thời gian nhanh chóng trôi đi, ngọn nến yên tĩnh thiêu đốt, sáp nến chảy xuôi.
Hứa Thất An lại một lần nữa tới gần Mộ Nam Chi, bụng dán sát vào bờ mông cong như đào mật, cánh tay tráng kiện ôm vòng eo nhỏ.
Phía sau lưng Mộ Nam Chi bị người ta lấy thương uy hiếp, thân thể mềm mại chợt cứng ngắc.
Hứa Thất An thử cởi đi quần áo của nàng, nhưng chưa thành công, nàng gắt gao túm chặt áo, cuộn người lại, giống như... Chết cũng không chịu đi vào khuôn khổ.
Hứa Thất An ngẩn người, ngẩng đầu, nhìn về phía mặt của nàng.
Hốc mắt nàng đỏ lên, cắn môi, cũng không có thẹn thùng cùng khẩn trương, chỉ có chua xót cùng ủy khuất.
Giờ khắc này, hắn như là mất đi toàn bộ khí lực, thả lỏng cánh tay ôm eo.
“Xin lỗi...”
Mộ Nam Chi sửng sốt, trầm mặc, chưa đáp lại.
Hứa Thất An thấp giọng nói:
“Ta thật ra sớm đã biết thân phận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693287/chuong-1664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.