Chương trước
Chương sau
“Sổ con ở ngự thư phòng...”

Còn chưa dứt lời, Vĩnh Hưng Đế liền xốc chăn, đẩy ra Triệu Huyền Chấn, chân trần, mặc áo trong màu trắng, hướng ngự thư phòng sải bước chạy đi.

Ngự thư phòng nối liền với tẩm cung, một trong một ngoài, hắn rất nhanh đã chạy ra khỏi tẩm cung, tới ngự thư phòng.

Hắn đi thẳng đến trước bàn, cầm lấy sổ con bày ở nơi đó, sắc mặt khó coi mở ra đọc.

Nội dung sổ con chia ra ba bộ phận:

Một là tình huống thủ quân Thanh Châu thương vong, Thanh Châu ba mươi vệ sở, cộng thêm kinh thành, các châu điều qua binh mã, tổng cộng chín vạn đại quân, tổn thất sáu thành. Ba vạn đại quân còn lại lui giữ Ung Châu.

Hai là về Giám Chính, Dương Cung cho rằng Giám Chính có thể đã xảy ra chuyện, hy vọng triều đình có thể mau chóng xác nhận tình huống Giám Chính.

Ba là Dương Cung tự mình kể, ý tứ đại để là thẹn với quân vương, thẹn với xã tắc, cầu cái chết tạ tội thiên hạ.

Vĩnh Hưng Đế xem xong, tay đã bắt đầu run lên.

“Toàn nói bậy, Giám Chính chính là thần thủ hộ Đại Phụng, đứng hàng nhất phẩm, cảnh nội Đại Phụng, ai là đối thủ của hắn? Dương Cung này yêu ngôn hoặc chúng, trẫm muốn chém đầu hắn, để hắn cầu gì được nấy.”

Vĩnh Hưng Đế sắc mặt xanh mét, ra sức vỗ bàn.

Bây giờ bất luận kẻ nào dám ở trước mặt hắn nói Giám Chính gặp chuyện, hắn đều phải khiến đối phương biết cái gì gọi là thiên tử giận dữ.

Lúc này, thống lĩnh cấm quân trực bên ngoài vội vàng tiến vào, bẩm báo:

“Bệ hạ, Ti Thiên Giám Tống Khanh ở ngoài cung cầu kiến.”

Tống Khanh đến đây, nhất định là Giám Chính có tin tức, Giám Chính bảo hắn đến truyền lời... Tinh thần Vĩnh Hưng Đế rung lên, cao giọng nói:

“Mau, mau mời hắn tiến vào.”

Lập tức lệnh hoạn quan ban ngự bài.

Một khắc sau, thống lĩnh cấm quân mang theo Tống Khanh quay về, người trước dừng lại ở ngoài ngự thư phòng, người sau bước qua bậc cửa, đạp thảm màu đỏ tươi tiến vào ngự thư phòng.

“Tống ái khanh, là Giám Chính có tin tức phải không?” Vĩnh Hưng Đế bước lên một bước, bật thốt lên hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm Tống Khanh, trong ánh mắt mang theo mong đợi.

So sánh với hắn, Tống Khanh như một con chó nhà có tang, sắc mặt trắng bệch, vành mắt hắc đen sì.

“Bệ hạ, Giám Chính lão sư, ngã xuống rồi...”

Vĩnh Hưng Đế ngồi bệt ở trên ghế dựa lớn, như là bị rút đi xương cốt.

Cách một hồi lâu, hắn hổn hển đứng dậy, chỉ vào Tống Khanh rống giận:

“Toàn nói bậy, Tống Khanh, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Giám Chính là lão sư ngươi, ngươi dám nguyền rủa Giám Chính?”

Hắn đứng lên, ra sức vung hai tay áo, rít gào:

“Cảnh nội Đại Phụng, ai là đối thủ của Giám Chính, ngươi nói cho ta biết, ai là đối thủ của hắn?”

Tống Khanh vẻ mặt ngây dại nói:

“Tôn sư huynh đã làm bước đầu tra xét, Giám Chính lão sư, ông quả thật có thể ngã uống rồi, ngày đó Vân Châu trời sinh dị tượng, khí vận xói mòn, khí tức Giám Chính lão sư sau khi biến mất, không xuất hiện nữa.”

Vĩnh Hưng Đế chậm rãi héo rũ ở trên ghế dựa lớn, lẩm bẩm:

“Giám Chính lão, sao có thể, ai có thể gi ết chết lão chứ...”

Tống Khanh đờ đẫn nói:

“Số lượng Siêu Phàm cao thủ của Vân Châu phản quân vượt xa tưởng tượng.”

Vĩnh Hưng Đế ngồi yên hồi lâu, như không chịu nổi gió lạnh, thân thể run lên nhè nhẹ.

Sự sợ hãi thật lớn mang hắn bao phủ.

...

Hôm sau, tin tức Thanh Châu thất thủ, Giám Chính vẫn lạc truyền khắp quan trường kinh thành, đưa tới chấn động thật lớn.

Quần thần tụ tập ở ngọ môn, yêu cầu gặp mặt thánh thượng, nhưng bị cản bên ngoài.

Vĩnh Hưng Đế bị bệnh, sợ thành bệnh.

Thẳng đến hoàng hôn, chư công mới ở ngự thư phòng nhìn thấy hắn, trong một đêm, Vĩnh Hưng Đế như bị rút cạn tinh khí thần, ánh mắt tan rã, sắc mặt trắng bệch.

Trong lòng chư công cả kinh, thủ phụ Tiền Thanh Thư đau đớn nói:

“Bệ hạ, xin bảo trọng long thể.”

Vĩnh Hưng Đế cười thảm một tiếng:

“Long thể? Lúc này, trẫm còn để ý cái thân thể máu thịt này?

“Chư công, Giám Chính đã chết, nên làm thế nào cho phải. Thanh Châu thất thủ, phản quân cùng Dương Cung giằng co ở biên cảnh Ung Châu, một khi bọn chúng ổn định Thanh Châu, chắc chắn ngóc đầu trở lại, sớm hay muộn sẽ đánh tới kinh thành.”

Giám Chính là cột chống cuối cùng của Đại Phụng.

Tả đô ngự sử Lưu Hồng nói:

“Bệ hạ, Đại Phụng còn có Hứa Ngân la, chúng ta cũng không phải không có sức chiến một trận.”

Vĩnh Hưng Đế khẽ lắc đầu:

“Trẫm tuy tu vi nông cạn, nhưng cũng biết, một tam phẩm võ phu có thể làm cái gì, không làm được cái gì.

“Ngay cả Giám Chính cũng chết ở trong tay phản quân, Hứa Ngân la lại có thể như thế nào?”

Lưu Hồng nhất thời nghẹn lời.

Trong ngự thư phòng, không khí ngưng trọng hơn nữa trầm mặc.

Sau một hồi, Đại Lý tự khanh thấp giọng nói:

“Bệ hạ, không bằng cầu hòa đi.”

Cầu hòa... Mắt Vĩnh Hưng Đế sáng lên, sau đó lắc đầu, cười khổ nói:

“Phản quân thế tới rào rạt, muốn đoạt giang sơn Đại Phụng ta, để thay thế, sao có thể đồng ý cầu hòa.”

“Bệ hạ, không thử làm sao biết.” Có người nói.

“Trẫm mệt rồi.” Vĩnh Hưng Đế suy sụp nói:

“Để trẫm cân nhắc một chút.”

...

Hoàng thành, Hoài Khánh phủ.

Một chiếc xe ngựa giản dị tự nhiên dừng ở ngoài phủ, Lưu Hồng tiếp nhận chức vụ Ngụy Uyên, trở thành thủ lĩnh tiền Ngụy đảng xuống xe ngựa, đi thẳng vào.

Xuyên qua tiền viện, tới phòng tiếp khách.

Trong phòng rộng rãi lịch sự tao nhã, trưởng công chúa Hoài Khánh mặc trang phục cung đình hoa mai, khí chất lạnh nhạt ngồi ở bên bàn, chờ đã lâu.

“Bản cung đã từng đi Ti Thiên Giám, đã gặp Tống Khanh cùng Tôn Huyền Cơ, Giám Chính chỉ sợ, thật sự dữ nhiều lành ít.”

Vị trưởng công chúa này sắc mặt ngưng trọng hiếm thấy, nhìn Lưu Hồng vào sảnh, nói:

“Bệ hạ cùng chư công là thái độ gì.”

Lưu Hồng thở dài một tiếng:

“Không có Giám Chính, bệ hạ và chư công lưng đều gãy rồi, gan cũng không còn nữa. Đại Lý tự khanh đề xuất nghị hòa, bệ hạ chưa đồng ý, nhưng cũng chưa phản đối, chỉ nói cân nhắc một chút.”

“Nghị hòa...” Hoài Khánh thấp giọng lẩm bẩm, một lát sau, lắc lắc đầu:

“Phản quân chí ở Trung Nguyên, chí ở ngôi vị hoàng đế, sao có thể đồng ý nghị hòa. Cho dù đồng ý, cũng sẽ công phu sư tử ngoạm, trước đòi lợi ích, cho hòa bình ngắn ngủi. Đao cùn cắt thịt, chết chậm một chút mà thôi.”

Lưu Hồng cười khổ một tiếng:

“Điện hạ, ngươi đây là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

“Bệ hạ hôm nay không chầu sớm, hắn bị bệnh, là dọa thành bệnh. Lúc này, phản quân nếu chủ động nghị hòa, hắn sẽ không để ý tất cả đáp ứng, như người sắp chết chìm bắt được cọng cỏ cứu mạng.”

Nói xong, Lưu Hồng khuôn mặt u sầu:

“Nhưng bệ hạ sợ hãi là có lý do, Giám Chính cũng đã chết, ai còn có thể chống lại Vân Châu?

“Hứa Ngân la rốt cuộc chỉ là tam phẩm võ phu, quốc sư tuy là nhị phẩm, nhưng nàng thật sự nguyện ý vì Đại Phụng đến chết mới thôi? Cho dù nguyện ý, sợ cũng lòng có dư mà sức không đủ.

“Điện hạ, ngài xưa nay nhiều mưu trí, ngài nói cho ta biết, nên phá cục như thế nào...”

Lúc ngự thư phòng nghị sự, hắn chưa phản đối nghị hòa, không phải hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hoài Khánh im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:

“Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành!” “Sổ con ở ngự thư phòng...”

Còn chưa dứt lời, Vĩnh Hưng Đế liền xốc chăn, đẩy ra Triệu Huyền Chấn, chân trần, mặc áo trong màu trắng, hướng ngự thư phòng sải bước chạy đi.

Ngự thư phòng nối liền với tẩm cung, một trong một ngoài, hắn rất nhanh đã chạy ra khỏi tẩm cung, tới ngự thư phòng.

Hắn đi thẳng đến trước bàn, cầm lấy sổ con bày ở nơi đó, sắc mặt khó coi mở ra đọc.

Nội dung sổ con chia ra ba bộ phận:

Một là tình huống thủ quân Thanh Châu thương vong, Thanh Châu ba mươi vệ sở, cộng thêm kinh thành, các châu điều qua binh mã, tổng cộng chín vạn đại quân, tổn thất sáu thành. Ba vạn đại quân còn lại lui giữ Ung Châu.

Hai là về Giám Chính, Dương Cung cho rằng Giám Chính có thể đã xảy ra chuyện, hy vọng triều đình có thể mau chóng xác nhận tình huống Giám Chính.

Ba là Dương Cung tự mình kể, ý tứ đại để là thẹn với quân vương, thẹn với xã tắc, cầu cái chết tạ tội thiên hạ.

Vĩnh Hưng Đế xem xong, tay đã bắt đầu run lên.

“Toàn nói bậy, Giám Chính chính là thần thủ hộ Đại Phụng, đứng hàng nhất phẩm, cảnh nội Đại Phụng, ai là đối thủ của hắn? Dương Cung này yêu ngôn hoặc chúng, trẫm muốn chém đầu hắn, để hắn cầu gì được nấy.”

Vĩnh Hưng Đế sắc mặt xanh mét, ra sức vỗ bàn.

Bây giờ bất luận kẻ nào dám ở trước mặt hắn nói Giám Chính gặp chuyện, hắn đều phải khiến đối phương biết cái gì gọi là thiên tử giận dữ.

Lúc này, thống lĩnh cấm quân trực bên ngoài vội vàng tiến vào, bẩm báo:

“Bệ hạ, Ti Thiên Giám Tống Khanh ở ngoài cung cầu kiến.”

Tống Khanh đến đây, nhất định là Giám Chính có tin tức, Giám Chính bảo hắn đến truyền lời... Tinh thần Vĩnh Hưng Đế rung lên, cao giọng nói:

“Mau, mau mời hắn tiến vào.”

Lập tức lệnh hoạn quan ban ngự bài.

Một khắc sau, thống lĩnh cấm quân mang theo Tống Khanh quay về, người trước dừng lại ở ngoài ngự thư phòng, người sau bước qua bậc cửa, đạp thảm màu đỏ tươi tiến vào ngự thư phòng.

“Tống ái khanh, là Giám Chính có tin tức phải không?” Vĩnh Hưng Đế bước lên một bước, bật thốt lên hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm Tống Khanh, trong ánh mắt mang theo mong đợi.

So sánh với hắn, Tống Khanh như một con chó nhà có tang, sắc mặt trắng bệch, vành mắt hắc đen sì.

“Bệ hạ, Giám Chính lão sư, ngã xuống rồi...”

Vĩnh Hưng Đế ngồi bệt ở trên ghế dựa lớn, như là bị rút đi xương cốt.

Cách một hồi lâu, hắn hổn hển đứng dậy, chỉ vào Tống Khanh rống giận:

“Toàn nói bậy, Tống Khanh, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Giám Chính là lão sư ngươi, ngươi dám nguyền rủa Giám Chính?”

Hắn đứng lên, ra sức vung hai tay áo, rít gào:

“Cảnh nội Đại Phụng, ai là đối thủ của Giám Chính, ngươi nói cho ta biết, ai là đối thủ của hắn?”

Tống Khanh vẻ mặt ngây dại nói:

“Tôn sư huynh đã làm bước đầu tra xét, Giám Chính lão sư, ông quả thật có thể ngã uống rồi, ngày đó Vân Châu trời sinh dị tượng, khí vận xói mòn, khí tức Giám Chính lão sư sau khi biến mất, không xuất hiện nữa.”

Vĩnh Hưng Đế chậm rãi héo rũ ở trên ghế dựa lớn, lẩm bẩm:

“Giám Chính lão, sao có thể, ai có thể gi ết chết lão chứ...”

Tống Khanh đờ đẫn nói:

“Số lượng Siêu Phàm cao thủ của Vân Châu phản quân vượt xa tưởng tượng.”

Vĩnh Hưng Đế ngồi yên hồi lâu, như không chịu nổi gió lạnh, thân thể run lên nhè nhẹ.

Sự sợ hãi thật lớn mang hắn bao phủ.

...

Hôm sau, tin tức Thanh Châu thất thủ, Giám Chính vẫn lạc truyền khắp quan trường kinh thành, đưa tới chấn động thật lớn.

Quần thần tụ tập ở ngọ môn, yêu cầu gặp mặt thánh thượng, nhưng bị cản bên ngoài.

Vĩnh Hưng Đế bị bệnh, sợ thành bệnh.

Thẳng đến hoàng hôn, chư công mới ở ngự thư phòng nhìn thấy hắn, trong một đêm, Vĩnh Hưng Đế như bị rút cạn tinh khí thần, ánh mắt tan rã, sắc mặt trắng bệch.

Trong lòng chư công cả kinh, thủ phụ Tiền Thanh Thư đau đớn nói:

“Bệ hạ, xin bảo trọng long thể.”

Vĩnh Hưng Đế cười thảm một tiếng:

“Long thể? Lúc này, trẫm còn để ý cái thân thể máu thịt này?

“Chư công, Giám Chính đã chết, nên làm thế nào cho phải. Thanh Châu thất thủ, phản quân cùng Dương Cung giằng co ở biên cảnh Ung Châu, một khi bọn chúng ổn định Thanh Châu, chắc chắn ngóc đầu trở lại, sớm hay muộn sẽ đánh tới kinh thành.”

Giám Chính là cột chống cuối cùng của Đại Phụng.

Tả đô ngự sử Lưu Hồng nói:

“Bệ hạ, Đại Phụng còn có Hứa Ngân la, chúng ta cũng không phải không có sức chiến một trận.”

Vĩnh Hưng Đế khẽ lắc đầu:

“Trẫm tuy tu vi nông cạn, nhưng cũng biết, một tam phẩm võ phu có thể làm cái gì, không làm được cái gì.

“Ngay cả Giám Chính cũng chết ở trong tay phản quân, Hứa Ngân la lại có thể như thế nào?”

Lưu Hồng nhất thời nghẹn lời.

Trong ngự thư phòng, không khí ngưng trọng hơn nữa trầm mặc.

Sau một hồi, Đại Lý tự khanh thấp giọng nói:

“Bệ hạ, không bằng cầu hòa đi.”

Cầu hòa... Mắt Vĩnh Hưng Đế sáng lên, sau đó lắc đầu, cười khổ nói:

“Phản quân thế tới rào rạt, muốn đoạt giang sơn Đại Phụng ta, để thay thế, sao có thể đồng ý cầu hòa.”

“Bệ hạ, không thử làm sao biết.” Có người nói.

“Trẫm mệt rồi.” Vĩnh Hưng Đế suy sụp nói:

“Để trẫm cân nhắc một chút.”

...

Hoàng thành, Hoài Khánh phủ.

Một chiếc xe ngựa giản dị tự nhiên dừng ở ngoài phủ, Lưu Hồng tiếp nhận chức vụ Ngụy Uyên, trở thành thủ lĩnh tiền Ngụy đảng xuống xe ngựa, đi thẳng vào.

Xuyên qua tiền viện, tới phòng tiếp khách.

Trong phòng rộng rãi lịch sự tao nhã, trưởng công chúa Hoài Khánh mặc trang phục cung đình hoa mai, khí chất lạnh nhạt ngồi ở bên bàn, chờ đã lâu.

“Bản cung đã từng đi Ti Thiên Giám, đã gặp Tống Khanh cùng Tôn Huyền Cơ, Giám Chính chỉ sợ, thật sự dữ nhiều lành ít.”

Vị trưởng công chúa này sắc mặt ngưng trọng hiếm thấy, nhìn Lưu Hồng vào sảnh, nói:

“Bệ hạ cùng chư công là thái độ gì.”

Lưu Hồng thở dài một tiếng:

“Không có Giám Chính, bệ hạ và chư công lưng đều gãy rồi, gan cũng không còn nữa. Đại Lý tự khanh đề xuất nghị hòa, bệ hạ chưa đồng ý, nhưng cũng chưa phản đối, chỉ nói cân nhắc một chút.”

“Nghị hòa...” Hoài Khánh thấp giọng lẩm bẩm, một lát sau, lắc lắc đầu:

“Phản quân chí ở Trung Nguyên, chí ở ngôi vị hoàng đế, sao có thể đồng ý nghị hòa. Cho dù đồng ý, cũng sẽ công phu sư tử ngoạm, trước đòi lợi ích, cho hòa bình ngắn ngủi. Đao cùn cắt thịt, chết chậm một chút mà thôi.”

Lưu Hồng cười khổ một tiếng:

“Điện hạ, ngươi đây là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

“Bệ hạ hôm nay không chầu sớm, hắn bị bệnh, là dọa thành bệnh. Lúc này, phản quân nếu chủ động nghị hòa, hắn sẽ không để ý tất cả đáp ứng, như người sắp chết chìm bắt được cọng cỏ cứu mạng.”

Nói xong, Lưu Hồng khuôn mặt u sầu:

“Nhưng bệ hạ sợ hãi là có lý do, Giám Chính cũng đã chết, ai còn có thể chống lại Vân Châu?

“Hứa Ngân la rốt cuộc chỉ là tam phẩm võ phu, quốc sư tuy là nhị phẩm, nhưng nàng thật sự nguyện ý vì Đại Phụng đến chết mới thôi? Cho dù nguyện ý, sợ cũng lòng có dư mà sức không đủ.

“Điện hạ, ngài xưa nay nhiều mưu trí, ngài nói cho ta biết, nên phá cục như thế nào...”

Lúc ngự thư phòng nghị sự, hắn chưa phản đối nghị hòa, không phải hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hoài Khánh im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:

“Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.