Hứa Thất An bỗng bừng tỉnh, hơi luống cuống tay chân nắm lên tù và, đặt bên tai, bức thiết hỏi:
“Ngươi nói!”
Bên kia trầm mặc vài giây, Viên hộ pháp nói:
“Đ con mẹ nó, Giám Chính lão sư không có khả năng chết... Lão tử muốn giết sạch đám rác rưởi Vân Châu kia... Giám Chính lão sư sẽ không chết, sẽ không... Đ con mẹ nó, Đ con mẹ nó...
“Nên làm cái gì bây giờ... Giám Chính lão sư không có bất cứ dặn dò gì cả... Lão sư thật sự bị giết? Đ con mẹ nó, lão tử muốn tiêu diệt đám rác rưởi Vân Châu kia...”
Đây là nội tâm chân thật nhất của Tôn Huyền Cơ.
Giám Chính, đã chết. Tôn sư huynh tâm tính tan vỡ rồi... Hứa Thất An vẻ mặt đờ đẫn nghe, con ngươi hơi phóng đại.
Hắn yên lặng buông tù và trong tay, im lặng ngồi.
Mộ Nam Chi không nói một tiếng ngồi xổm bên người hắn, con cáo nhỏ màu trắng cuộn mình ở trong lòng nàng, lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng, thật cẩn thận nhìn hắn.
Cách một lúc, Hứa Thất An hỏi:
“Thế cục Thanh Châu như thế nào?”
Viên hộ pháp trầm mặc một lát:
“Tâm của Tôn sư huynh chưa nói cho ta biết...”
Đầu óc Tôn Huyền Cơ hỗn loạn.
“Nhưng Thanh Châu quá nửa là không thủ được, ta nhắm chừng sẽ rút lui, rút đến Ung Châu đi.” Viên hộ pháp đưa ra phán đoán của bản thân.
“Ta biết rồi...” Hứa Thất An kết thúc truyền âm.
...
Cổ tộc.
Bên cạnh Cực Uyên, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693268/chuong-1645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.