Sau khi ánh sáng màu vàng tan đi, trên biển mây, chỉ còn lại có một hình người cháy đen.
Vài giây sau, thịt cháy đen vỡ ra, lộ ra một Giám Chính trần truồng.
Ông tùy tay hướng không trung vẫy một cái, vẫy đến một bộ áo bào trắng khoác lên, nho quan cùng khắc đao trong tay đã hóa thành thanh quang trở về thư viện Vân Lộc.
Khí tức của Giám Chính suy yếu đến cực điểm, tuy ông thoạt nhìn không mất một cọng lông nào.
Thân thể cũng có suy kiệt nhất định, làn da vốn hồng nhuận che kín nếp nhăn, hiện ra da đốm mồi.
“So với hòa thượng còn sạch sẽ hơn...”
Giám Chính nói thầm một tiếng, nâng tay sờ nhẹ mặt, cằm, đầu mình, luyện ra một mái tóc bạc bóng mượt, râu bạc trắng, còn có lông mày.
Sau khi khôi phục phong phạm nhất phẩm thuật sĩ, Giám Chính nghiêng đầu, nhìn về phía biển mây dưới chân, tiếp theo lại liếc phía bên phải một cái.
Biển mây phá vỡ, hai bóng người không trọn vẹn trở về đám mây, phân biệt là Già La Thụ Bồ Tát, cùng với Bạch Đế.
Người trước chỗ cổ trống rỗng, mặt cắt be bét máu thịt, như là một hành thi không đầu.
Lẻ sau thiên linh cái bị xốc lên, mơ hồ có thể thấy được đại não tựa như hạt đào, bụng treo ruột lòng thòng.
Thân thể bọn họ không thể phục hồi như cũ, lực lượng Nho Thánh khắc đao chặn máu thịt tái sinh.
Nhưng Già La Thụ Bồ Tát làm tồn tại phòng ngự số một dưới siêu phẩm, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693261/chuong-1638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.