Chương trước
Chương sau
Cuối cột, trên nền cao lớn là lóe ra đài sen hào quang chín màu, cánh hoa sen chậm rãi xoay tròn, ngồi xếp bằng trên đó là một vị lão đạo râu tóc bạc trắng.

Lão nhắm mắt, đầu gục xuống, như là đang ngủ gà ngủ gật.

Lão đạo sĩ bề ngoài và khí chất bình thường, nhưng ở trong mắt Bạch Đế, lão đạo sĩ xen vào giữa chân thật cùng hư ảo, giống như chỉ là một hình chiếu trong lịch sử.

“Ngươi có thể gọi ta là Bạch Đế, dân chúng Vân Châu là xưng hô ta như thế.”

Bạch Đế miệng nói tiếng người, thanh âm trầm thấp.

“Đến Thiên tông ta chuyện gì.”

Thiên Tôn cũng không khách sáo, phong cách nói chuyện nói thẳng sảng khoái, cũng không bởi vì kẻ tới là Thần Ma huyết duệ, mà sinh ra cảm xúc dao động.

Bạch Đế đứng lặng ở trong đại điện, nhìn thẳng Thiên Tôn, nói:

“Năm đó Đạo Tôn mang toàn bộ Thần Ma huyết duệ trục xuất Cửu Châu đại lục, ngươi biết việc này không.”

“Không quan tâm.” Thiên Tôn trả lời như thế.

Bạch Đế không chút bất ngờ đối với thái độ của Thiên Tôn, thản nhiên nói:

“Bộ dáng của ngươi, khiến ta nghĩ tới hắn năm đó.”

Nó tiếp tục nói:

“Ta từng đi Nam Cương gặp Cổ Thần, Cổ Thần nói cho ta biết, Đạo Tôn có lẽ đã ngã xuống. Có thể khiến Cổ Thần làm ra phán đoán như vậy, khả năng Đạo Tôn ngã xuống là cực cao. Nhưng ta không nghĩ ra, Cửu Châu năm đó, tồn tại có thể uy hiếp đến hắn, chỉ có Cổ Thần ngủ say.

“Nhưng Đạo Tôn ngã xuống, hiển nhiên không có liên quan với Cổ Thần, như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến một vị siêu phẩm ngã xuống?

“Có thể trả lời ta, phóng mắt Cửu Châu, đại khái chỉ có Cổ Thần, Vu Thần, Phật Đà, nếu Nho Thánh chưa chết, hắn cũng tính là một người. Nhưng những siêu phẩm này, hoặc là chết đi, hoặc là phong ấn.

“Có lẽ, ngươi có thể trả lời ta.”

Một trận gió thổi vào đại điện, lông bờm ở cổ Bạch Đế nhẹ nhàng phất phới, con ngươi dựng thẳng màu xanh nước biển của nó nhìn thẳng vào Thiên Tôn:

“Ta nghe nhị phẩm thuật sĩ kia ở Vân Châu nói, Thiên Tôn của đạo môn, sẽ vô duyên vô cớ biến mất.”

Nó hoài nghi Đạo Tôn ngã xuống, cùng các Thiên Tôn biến mất là cùng một tính chất.

Thiên Tôn cúi đầu ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt, chưa từng mở miệng, nhưng có thanh âm truyền đến:

“Có quan hệ gì với ta đâu!”

Bạch Đế chưa tức giận, tựa như cho rằng Thiên tông nên là bộ đức hạnh này, mở miệng hỏi:

“Năm đó lúc ta rời khỏi Cửu Châu đại lục, đạo môn lưu phái rất nhiều, nhưng không có Nhân tông cùng Địa tông. Nghe nói đây là hắn về sau sáng lập? Thiên tông có tâm pháp hai tông này hay không? Ta muốn xem xem phép tu hành “Thiên địa nhân” tam tông.”

Thiên Tôn không nói, nhưng trước người Bạch Đế hiện lên ba điển tịch, bìa sách màu lam, một quyển trong đó viết 《 Thái Thượng Vong Tình 》.

Hai quyển khác so với 《 Thái Thượng Vong Tình 》, độ dày xa xa không bằng, thậm chí không tới một nửa.

Tâm pháp hai tông Nhân Địa, Thiên tông chỉ có khúc dạo đầu, cao thâm tự nhiên không có.

Bạch Đế nheo mắt, nhìn về phía điển tịch “Nhân tông” cùng “Địa tông”.

“Soạt soạt...”

Trang giấy lật nhanh, không bao lâu đã thấy đáy, Bạch Đế trầm mặc, trong mắt lóe ra hoang mang:

“Tâm pháp hai tông này, khác biệt với Thiên tông, hơn nữa tỳ vết thật lớn. Đạo Tôn năm đó lúc mang chúng ta đuổi khỏi Cửu Châu đại lục, đã là vị cách siêu phẩm, cần gì khai sáng Nhân tông cùng Địa tông nữa?”

Mang theo nghi hoặc, ánh mắt nó dừng ở điển tịch《 Thái Thượng Vong Tình 》, trang sách lật “Soạt soạt”, rất nhanh thấy đáy.

Sau đó lại lật một lần, Bạch Đế xem đi xem lại vài lần, nhắm mắt lại.

Sau một hồi, nó mở đôi mắt thú xanh thẳm, tiếng thở dài thật lớn quanh quẩn ở trong điện:

“Ta hiểu chuyện là thế nào rồi.”

“Ngươi cũng cho rằng hắn đã vẫn lạc?” Thiên Tôn hiếm thấy mở miệng dò hỏi.

Bạch Đế trầm mặc một lát, chậm rãi nói:

“Việc trong này, quá mức phức tạp, ta không thể đưa ra đáp án chuẩn xác. Nhưng từ manh mối trước mắt mà nói, Đạo Tôn quả thật đã ngã xuống. Nho Thánh không phải Thủ Môn Nhân, Đạo Tôn cũng không phải, vậy Thủ Môn Nhân rốt cuộc là ai...”

Nó kiềm chế suy nghĩ, nói: “Việc nơi đây, ta sẽ không để lộ ra.”

Thiên Tôn im lặng ngồi xếp bằng, không đáp lại.

Bạch Đế xoay người, hóa thành ánh sáng trắng biến mất ở trong đại điện.

...

Một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòng nước.

Trên biển ánh mặt trời khắc nghiệt, Mộ Nam Chi đội nón có vải mỏng rủ xuống, mặc quần áo mỏng manh, ngồi ở trên thuyền nhỏ thả câu.

Bạch Cơ ở trong sóng biếc nhộn nhạo bơi chó, quay chung quanh thuyền xoay vòng, vui vẻ như một con Husky.

Tứ chi ngắn nhỏ ở trong nước biển trong suốt dùng sức quẫy.

Hứa Thất An để trần thân trên, nằm ở trên thuyền con, cầm mảnh vỡ Địa Thư, tựa như kiếp trước nằm ở trên giường chơi di động, đọc thành viên Thiên Địa hội truyền thư.

Trải qua một đoạn thời gian luyện binh, nhân mã dưới trướng các thành viên Thiên Địa hội đều có được chiến lực nhất định, yếu hơn quân chính quy, mạnh hơn tạp bài quân.

Trong đó lấy quân đội của Lý Diệu Chân thực lực mạnh nhất, Sở Nguyên Chẩn đứng sau, Lý Linh Tố yếu nhất.

Về phần Hằng Viễn, bởi vì không thể thuyết phục bản thân cướp bóc thương nhân phú hộ, hắn cũng chưa tụ tập lưu dân, xây dựng quân đội, chỉ là ở trong khả năng giúp dân chúng đói khổ lạnh lẽo.

“Có đôi khi quá mức thủ vững nguyên tắc, cũng là một loại cổ hủ đó, Hằng Viễn đại sư.”

Trong lòng Hứa Thất An yên lặng đánh giá.

Con người không có khả năng vĩnh viễn thủ vững nguyên tắc cố định, người hiểu được biến báo, nên căn cứ vị trí hoàn cảnh, thế cục, để cân nhắc sửa đổi nguyên tắc thích hợp.

Đương nhiên, cái này phải ở trong phạm vi nhất định, hợp lý.

【 7: Ngày hôm trước, ta bị quan binh bao vây tiễu trừ, hơn nữa đến đều là tinh nhuệ. Ta không muốn đánh tới chết với quan binh, dẫn quân xông ra khỏi vòng vây, không ngờ đám quan binh kia đuổi theo không tha. 】

Lý Linh Tố nói tới gần đây gặp phiền toái, đại bản doanh của hắn bị quan phủ địa phương phái binh tiêu diệt.

Trước kia cũng từng gặp loại tình huống này, nhưng đều là một ít quân lính tản mạn, chiến lực không mạnh, hoặc dứt khoát chính là thân hào nông thôn địa phương xây dựng dân binh.

Lần này khác, lần này đến là tinh nhuệ, hơn nữa trang bị nỏ quân đội cùng súng.

【 2: Đại khái năm ngày trước, ta cũng gặp tinh nhuệ triều đình. Tiểu hoàng đế đầu óc có vấn đề? Chúng ta giúp hắn ổn định thế cục, trấn an lưu dân, hắn không cảm kích thì thôi, thế mà lại phái binh bao vây tiễu trừ chúng ta? 】

Phi Yến nữ hiệp ở trong Thiên Địa hội tung đòn nặng:

【 Có nhiều binh lực như vậy, đưa vào Thanh Châu không được? Ta thấy tiểu hoàng đế này không tốt hơn lão cha hắn bao nhiêu, đều là người ngồi không ăn bám, xem lão nương sớm có cơ hội ám sát hắn. 】 Cuối cột, trên nền cao lớn là lóe ra đài sen hào quang chín màu, cánh hoa sen chậm rãi xoay tròn, ngồi xếp bằng trên đó là một vị lão đạo râu tóc bạc trắng.

Lão nhắm mắt, đầu gục xuống, như là đang ngủ gà ngủ gật.

Lão đạo sĩ bề ngoài và khí chất bình thường, nhưng ở trong mắt Bạch Đế, lão đạo sĩ xen vào giữa chân thật cùng hư ảo, giống như chỉ là một hình chiếu trong lịch sử.

“Ngươi có thể gọi ta là Bạch Đế, dân chúng Vân Châu là xưng hô ta như thế.”

Bạch Đế miệng nói tiếng người, thanh âm trầm thấp.

“Đến Thiên tông ta chuyện gì.”

Thiên Tôn cũng không khách sáo, phong cách nói chuyện nói thẳng sảng khoái, cũng không bởi vì kẻ tới là Thần Ma huyết duệ, mà sinh ra cảm xúc dao động.

Bạch Đế đứng lặng ở trong đại điện, nhìn thẳng Thiên Tôn, nói:

“Năm đó Đạo Tôn mang toàn bộ Thần Ma huyết duệ trục xuất Cửu Châu đại lục, ngươi biết việc này không.”

“Không quan tâm.” Thiên Tôn trả lời như thế.

Bạch Đế không chút bất ngờ đối với thái độ của Thiên Tôn, thản nhiên nói:

“Bộ dáng của ngươi, khiến ta nghĩ tới hắn năm đó.”

Nó tiếp tục nói:

“Ta từng đi Nam Cương gặp Cổ Thần, Cổ Thần nói cho ta biết, Đạo Tôn có lẽ đã ngã xuống. Có thể khiến Cổ Thần làm ra phán đoán như vậy, khả năng Đạo Tôn ngã xuống là cực cao. Nhưng ta không nghĩ ra, Cửu Châu năm đó, tồn tại có thể uy hiếp đến hắn, chỉ có Cổ Thần ngủ say.

“Nhưng Đạo Tôn ngã xuống, hiển nhiên không có liên quan với Cổ Thần, như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến một vị siêu phẩm ngã xuống?

“Có thể trả lời ta, phóng mắt Cửu Châu, đại khái chỉ có Cổ Thần, Vu Thần, Phật Đà, nếu Nho Thánh chưa chết, hắn cũng tính là một người. Nhưng những siêu phẩm này, hoặc là chết đi, hoặc là phong ấn.

“Có lẽ, ngươi có thể trả lời ta.”

Một trận gió thổi vào đại điện, lông bờm ở cổ Bạch Đế nhẹ nhàng phất phới, con ngươi dựng thẳng màu xanh nước biển của nó nhìn thẳng vào Thiên Tôn:

“Ta nghe nhị phẩm thuật sĩ kia ở Vân Châu nói, Thiên Tôn của đạo môn, sẽ vô duyên vô cớ biến mất.”

Nó hoài nghi Đạo Tôn ngã xuống, cùng các Thiên Tôn biến mất là cùng một tính chất.

Thiên Tôn cúi đầu ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt, chưa từng mở miệng, nhưng có thanh âm truyền đến:

“Có quan hệ gì với ta đâu!”

Bạch Đế chưa tức giận, tựa như cho rằng Thiên tông nên là bộ đức hạnh này, mở miệng hỏi:

“Năm đó lúc ta rời khỏi Cửu Châu đại lục, đạo môn lưu phái rất nhiều, nhưng không có Nhân tông cùng Địa tông. Nghe nói đây là hắn về sau sáng lập? Thiên tông có tâm pháp hai tông này hay không? Ta muốn xem xem phép tu hành “Thiên địa nhân” tam tông.”

Thiên Tôn không nói, nhưng trước người Bạch Đế hiện lên ba điển tịch, bìa sách màu lam, một quyển trong đó viết 《 Thái Thượng Vong Tình 》.

Hai quyển khác so với 《 Thái Thượng Vong Tình 》, độ dày xa xa không bằng, thậm chí không tới một nửa.

Tâm pháp hai tông Nhân Địa, Thiên tông chỉ có khúc dạo đầu, cao thâm tự nhiên không có.

Bạch Đế nheo mắt, nhìn về phía điển tịch “Nhân tông” cùng “Địa tông”.

“Soạt soạt...”

Trang giấy lật nhanh, không bao lâu đã thấy đáy, Bạch Đế trầm mặc, trong mắt lóe ra hoang mang:

“Tâm pháp hai tông này, khác biệt với Thiên tông, hơn nữa tỳ vết thật lớn. Đạo Tôn năm đó lúc mang chúng ta đuổi khỏi Cửu Châu đại lục, đã là vị cách siêu phẩm, cần gì khai sáng Nhân tông cùng Địa tông nữa?”

Mang theo nghi hoặc, ánh mắt nó dừng ở điển tịch《 Thái Thượng Vong Tình 》, trang sách lật “Soạt soạt”, rất nhanh thấy đáy.

Sau đó lại lật một lần, Bạch Đế xem đi xem lại vài lần, nhắm mắt lại.

Sau một hồi, nó mở đôi mắt thú xanh thẳm, tiếng thở dài thật lớn quanh quẩn ở trong điện:

“Ta hiểu chuyện là thế nào rồi.”

“Ngươi cũng cho rằng hắn đã vẫn lạc?” Thiên Tôn hiếm thấy mở miệng dò hỏi.

Bạch Đế trầm mặc một lát, chậm rãi nói:

“Việc trong này, quá mức phức tạp, ta không thể đưa ra đáp án chuẩn xác. Nhưng từ manh mối trước mắt mà nói, Đạo Tôn quả thật đã ngã xuống. Nho Thánh không phải Thủ Môn Nhân, Đạo Tôn cũng không phải, vậy Thủ Môn Nhân rốt cuộc là ai...”

Nó kiềm chế suy nghĩ, nói: “Việc nơi đây, ta sẽ không để lộ ra.”

Thiên Tôn im lặng ngồi xếp bằng, không đáp lại.

Bạch Đế xoay người, hóa thành ánh sáng trắng biến mất ở trong đại điện.

...

Một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòng nước.

Trên biển ánh mặt trời khắc nghiệt, Mộ Nam Chi đội nón có vải mỏng rủ xuống, mặc quần áo mỏng manh, ngồi ở trên thuyền nhỏ thả câu.

Bạch Cơ ở trong sóng biếc nhộn nhạo bơi chó, quay chung quanh thuyền xoay vòng, vui vẻ như một con Husky.

Tứ chi ngắn nhỏ ở trong nước biển trong suốt dùng sức quẫy.

Hứa Thất An để trần thân trên, nằm ở trên thuyền con, cầm mảnh vỡ Địa Thư, tựa như kiếp trước nằm ở trên giường chơi di động, đọc thành viên Thiên Địa hội truyền thư.

Trải qua một đoạn thời gian luyện binh, nhân mã dưới trướng các thành viên Thiên Địa hội đều có được chiến lực nhất định, yếu hơn quân chính quy, mạnh hơn tạp bài quân.

Trong đó lấy quân đội của Lý Diệu Chân thực lực mạnh nhất, Sở Nguyên Chẩn đứng sau, Lý Linh Tố yếu nhất.

Về phần Hằng Viễn, bởi vì không thể thuyết phục bản thân cướp bóc thương nhân phú hộ, hắn cũng chưa tụ tập lưu dân, xây dựng quân đội, chỉ là ở trong khả năng giúp dân chúng đói khổ lạnh lẽo.

“Có đôi khi quá mức thủ vững nguyên tắc, cũng là một loại cổ hủ đó, Hằng Viễn đại sư.”

Trong lòng Hứa Thất An yên lặng đánh giá.

Con người không có khả năng vĩnh viễn thủ vững nguyên tắc cố định, người hiểu được biến báo, nên căn cứ vị trí hoàn cảnh, thế cục, để cân nhắc sửa đổi nguyên tắc thích hợp.

Đương nhiên, cái này phải ở trong phạm vi nhất định, hợp lý.

【 7: Ngày hôm trước, ta bị quan binh bao vây tiễu trừ, hơn nữa đến đều là tinh nhuệ. Ta không muốn đánh tới chết với quan binh, dẫn quân xông ra khỏi vòng vây, không ngờ đám quan binh kia đuổi theo không tha. 】

Lý Linh Tố nói tới gần đây gặp phiền toái, đại bản doanh của hắn bị quan phủ địa phương phái binh tiêu diệt.

Trước kia cũng từng gặp loại tình huống này, nhưng đều là một ít quân lính tản mạn, chiến lực không mạnh, hoặc dứt khoát chính là thân hào nông thôn địa phương xây dựng dân binh.

Lần này khác, lần này đến là tinh nhuệ, hơn nữa trang bị nỏ quân đội cùng súng.

【 2: Đại khái năm ngày trước, ta cũng gặp tinh nhuệ triều đình. Tiểu hoàng đế đầu óc có vấn đề? Chúng ta giúp hắn ổn định thế cục, trấn an lưu dân, hắn không cảm kích thì thôi, thế mà lại phái binh bao vây tiễu trừ chúng ta? 】

Phi Yến nữ hiệp ở trong Thiên Địa hội tung đòn nặng:

【 Có nhiều binh lực như vậy, đưa vào Thanh Châu không được? Ta thấy tiểu hoàng đế này không tốt hơn lão cha hắn bao nhiêu, đều là người ngồi không ăn bám, xem lão nương sớm có cơ hội ám sát hắn. 】

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.