Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, thù mới hận cũ cuồn cuộn không thôi, các Yêu tộc lại thiêu đốt trở lại ý chí chiến đấu cùng lửa giận, cũng cảm thấy hổ thẹn vì mình lúc trước động lòng.

Quảng Hiền Bồ Tát thở dài một tiếng, vẫn không nổi giận, nhưng cũng không thử thuyết phục Cửu Vĩ Hồ nữa, quay sang nhìn về phía Hứa Thất An:

“Phật tử, bổn tọa mời ngươi vào Phật môn, không phải là ham khí vận của ngươi.

“Ngươi đã có thể khai sáng đại thừa Phật pháp, vậy là người có duyên cùng Phật, Phật môn tu quả vị, quả vị trả giá không phải chỉ là lực lượng, mà là tinh thần, là từ bi.

“Ở trong mắt bổn tọa, ngươi là người có thể đặt song song với Phật Đà. Ngươi nếu nguyện quy y Phật môn, lãnh đạo Phật đồ thiên hạ lĩnh ngộ đại thừa Phật pháp, bổn tọa có thể giúp ngươi nhổ đi quốc vận.

“Như vậy, Đại Phụng diệt quốc, ngươi liền sẽ không chết.”

Mâu thuẫn lớn nhất của Hứa Thất An cùng Phật môn ở chỗ, Phật môn muốn giúp phản quân Vân Châu diệt Đại Phụng, như vậy hắn mang một nửa quốc vận, chắc chắn tuẫn quốc.

Hứa Thất An liên hợp Yêu tộc, Cổ tộc, làm tất cả, đầu tiên là muốn tự bảo vệ mình, sau đó là vì báo thù.

Sống sót, là nhu cầu bản năng nhất của con người. Thế gian đạo nghĩa ngàn ngàn vạn, cầu sinh, là đạo nghĩa chính đáng nhất.

Về phần báo thù, đương nhiên là hướng Hứa Bình Phong báo thù.

Phương diện này đã có thù riêng, cũng có thù của dân chúng Trung Nguyên.

Nếu không phải Hứa Bình Phong vì ham muốn cá nhân, đánh cắp quốc vận, Đại Phụng hai mươi năm qua, sẽ không thiên tai nhân họa không ngừng.

Nếu không phải Hứa Bình Phong vì ham muốn cá nhân, phát động phản loạn, Thanh Châu sẽ không đánh sinh linh đồ thán.

“Vậy ta có phải cần cảm tạ ân không giết của Quảng Hiền Bồ Tát hay không?”

Khóe miệng Hứa Thất An hiện ra nụ cười lạnh:

“Phật môn các ngươi muốn diệt Đại Phụng, muốn xâm chiếm ranh giới Trung Nguyên, ta liền phải xuất gia, bỏ qua người nhà cùng người yêu, bỏ qua dân chúng Trung Nguyên tin cậy ta, trở thành Phật tử của Phật môn, góp một viên gạch cho sự nghiệp phát dương quang đại Phật môn.

“Ta nếu là không đồng ý, thì phải tuẫn quốc.

“Ở trong mắt Quảng Hiền Bồ Tát, ta chỉ là kẻ yếu, cho nên không có quyền lựa chọn.

“Ngươi nếu thật tôn sùng ta như thế, vì sao không vì ta, quyết liệt với tiểu thừa Phật pháp Già La Thụ cầm đầu, quy y Đại Phụng, giúp Đại Phụng bình định phản loạn.

“Bản Ngân la có thể hứa hẹn, sau khi thiên hạ thái bình, đại thừa Phật pháp sẽ mọc lên như nấm ở Trung Nguyên.”

Quảng Hiền Bồ Tát thản nhiên nói:

“Bổn tọa từng cân nhắc.”

Hứa Thất An sửng sốt, hoài nghi mình nghe lầm.

Quảng Hiền không buồn để ý gì cả tiếp tục nói:

“Sau đó, Đại Phụng cùng Phật môn thực lực chênh lệch rất xa, bổn tọa cho dù dứt bỏ thân phận, chỉ vì lan truyền đại thừa Phật pháp, cũng nên lựa chọn Tây Vực thực lực mạnh hơn làm cơ sở.

“Hơn nữa Tây Vực Phật quốc khắp nơi, càng dễ dàng tiếp nhận đại thừa Phật pháp hơn. Bổn tọa sao phải vất vả lựa chọn Đại Phụng?”

Hắn đang nói cho ta biết, Đại Phụng thực lực không được, ta thực lực không được, cho nên hắn lựa chọn Phật môn mà không phải ta, thẳng thắn thành khẩn làm người ta khó có thể tin... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói:

“Quảng Hiền Bồ Tát có thể rút ra cho ta một cây Phong Ma Đinh cuối cùng hay không?”

Quảng Hiền Bồ Tát lắc đầu:

“Chuyện nuôi ong tay áo, bổn tọa không làm, trừ phi Phật tử vào Phật môn ta.”

Thẳng thắn thành khẩn quá phận... Hứa Thất An giật mình, hỏi:

“Năm đó Phật môn giúp Võ Tông hoàng đế tạo phản, Quảng Hiền Bồ Tát có tham dự hay không?”

Quảng Hiền gật đầu:

“Suýt nữa bị Giám Chính đời đầu đưa đi luân hồi.”

Thẳng thắn thành khẩn trước sau như một.

Thuật sĩ nhất phẩm ở địa bàn nhà mình có thể đánh mấy tên nhất phẩm, Giám Chính hôm nay thực lực khẳng định không bằng đời đầu... Hứa Thất An hỏi:

“Các ngươi là như thế nào gi ết chết đời đầu.”

Cùng lúc hỏi, hắn thao túng Phù Đồ bảo tháp, để Dược Sư pháp tướng chiếu sáng, chữa trị thương thế của Hùng Vương, khôi phục khí huyết nó hao tổn.

Quảng Hiền Bồ Tát nói:

“So với giờ này ngày này, không khác gì cả. Võ Tông ở phía đông khởi sự, một đường đánh tới kinh thành. Tăng binh Phật môn thì từ tây tuyến đẩy mạnh, hai bên ở kinh thành hội quân, từng bước một suy yếu đời đầu, thẳng đến khi giế t chết hắn.

“Khác với bây giờ là, ban đầu khởi sự, Giám Chính hôm nay thực lực kém đời đầu không ít. Võ Tông chuẩn bị không đầy đủ bằng Hứa Bình Phong.”

Cho nên lúc ấy cần thêm vị nhất phẩm Bồ Tát ra tay... Hứa Thất An nhíu nhíu mày:

“Đời đầu có bố trí gì?”

Quảng Hiền Bồ Tát im lặng một lát, chậm rãi nói:

“Chưa từng! Luận trí mưu, đời đầu kém đương đại không ít, ban đầu khởi sự, triều đình Đại Phụng ứng đối cực kỳ gấp rút, bị đánh không kịp trở tay.”

Bị đánh không kịp trở tay? Ngươi đang nói giỡn sao, đó là Thiên Mệnh Sư đấy... Hứa Thất An chắp hai tay, nói:

“Đa tạ đã nói cho biết.”

Hắn nhanh chóng mang toàn bộ nghi vấn ép ở trong lòng, kiềm chế suy nghĩ, khôi phục trạng thái tác chiến.

“Không cần cảm tạ, bổn tọa cũng đang kéo dài thời gian.”

Quảng Hiền Bồ Tát thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, bàn xoay vốn có chút ảm đạm lần nữa toả ánh sáng màu vàng, trên bàn quay, hai chữ “súc sinh” sáng lên, b ắn ra một chùm tia sáng, thẳng tắp đánh trúng Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Ngay sau đó, chữ “Nhân” sáng lên, cũng b ắn ra một chùm tia sáng, chiếu vào trên người Hứa Thất An.

Hứa Thất An rốt cuộc biết nguyên nhân Cửu Vĩ Thiên Hồ không né tránh, ở khoảnh khắc ánh sáng màu vàng phóng tới, hắn bị lực lượng giới luật ảnh hưởng, mất đi ý niệm “tránh né”.

Không bị thương tổn... Cùng lúc Hứa Thất An hiện lên ý niệm này, thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ bên người, chiều cao bỗng nhiên thấp đi, bị da thú không rộng không hẹp bao lấy bộ ngực đầy đặn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được héo rút.

Đường sự nghiệp (khe ngực) vốn thật sâu không còn nữa.

Trong chớp mắt, Cửu Vĩ Thiên Hồ từ một ngự tỷ cao gầy tai cáo tóc bạc, biến thành loly lông trắng mười hai mười ba tuổi.

Hồng hào đáng yêu, hồn nhiên yêu dã.

“Ngươi...”

Hứa Thất An thốt ra, chợt phát hiện loly lông trắng cùng mình chiều cao thế mà xấp xỉ.

Hắn khẽ biến sắc nhìn quanh bản thân, quần áo vốn vừa người, bây giờ vừa rộng vừa dài, ống quần lùng thùng, giống như là trẻ con mặc vào quần áo người lớn.

Ta cũng nhỏ đi rồi, khí cơ cùng lực lượng có sự suy yếu, nhưng không tính là nghiêm trọng... Hắn lập tức hiểu ra, biết đại năng lực thứ hai của luân hồi pháp tướng.

Bắt lấy cơ hội, hai đầu gối A Tô La hơi trầm xuống, trên mặt đất “Ầm” sụp xuống, như đạn pháo bắn về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Ầm!

Hùng Vương cũng như đạn pháo bắ n ra, tấn công A Tô La.

A Tô La phanh gấp một cái vi phạm cơ học, nói dừng là dừng, hai đầu gối hơi trầm xuống, đầu cúi thấp, tránh đi Hùng Vương tấn công. Đột nhiên, thù mới hận cũ cuồn cuộn không thôi, các Yêu tộc lại thiêu đốt trở lại ý chí chiến đấu cùng lửa giận, cũng cảm thấy hổ thẹn vì mình lúc trước động lòng.

Quảng Hiền Bồ Tát thở dài một tiếng, vẫn không nổi giận, nhưng cũng không thử thuyết phục Cửu Vĩ Hồ nữa, quay sang nhìn về phía Hứa Thất An:

“Phật tử, bổn tọa mời ngươi vào Phật môn, không phải là ham khí vận của ngươi.

“Ngươi đã có thể khai sáng đại thừa Phật pháp, vậy là người có duyên cùng Phật, Phật môn tu quả vị, quả vị trả giá không phải chỉ là lực lượng, mà là tinh thần, là từ bi.

“Ở trong mắt bổn tọa, ngươi là người có thể đặt song song với Phật Đà. Ngươi nếu nguyện quy y Phật môn, lãnh đạo Phật đồ thiên hạ lĩnh ngộ đại thừa Phật pháp, bổn tọa có thể giúp ngươi nhổ đi quốc vận.

“Như vậy, Đại Phụng diệt quốc, ngươi liền sẽ không chết.”

Mâu thuẫn lớn nhất của Hứa Thất An cùng Phật môn ở chỗ, Phật môn muốn giúp phản quân Vân Châu diệt Đại Phụng, như vậy hắn mang một nửa quốc vận, chắc chắn tuẫn quốc.

Hứa Thất An liên hợp Yêu tộc, Cổ tộc, làm tất cả, đầu tiên là muốn tự bảo vệ mình, sau đó là vì báo thù.

Sống sót, là nhu cầu bản năng nhất của con người. Thế gian đạo nghĩa ngàn ngàn vạn, cầu sinh, là đạo nghĩa chính đáng nhất.

Về phần báo thù, đương nhiên là hướng Hứa Bình Phong báo thù.

Phương diện này đã có thù riêng, cũng có thù của dân chúng Trung Nguyên.

Nếu không phải Hứa Bình Phong vì ham muốn cá nhân, đánh cắp quốc vận, Đại Phụng hai mươi năm qua, sẽ không thiên tai nhân họa không ngừng.

Nếu không phải Hứa Bình Phong vì ham muốn cá nhân, phát động phản loạn, Thanh Châu sẽ không đánh sinh linh đồ thán.

“Vậy ta có phải cần cảm tạ ân không giết của Quảng Hiền Bồ Tát hay không?”

Khóe miệng Hứa Thất An hiện ra nụ cười lạnh:

“Phật môn các ngươi muốn diệt Đại Phụng, muốn xâm chiếm ranh giới Trung Nguyên, ta liền phải xuất gia, bỏ qua người nhà cùng người yêu, bỏ qua dân chúng Trung Nguyên tin cậy ta, trở thành Phật tử của Phật môn, góp một viên gạch cho sự nghiệp phát dương quang đại Phật môn.

“Ta nếu là không đồng ý, thì phải tuẫn quốc.

“Ở trong mắt Quảng Hiền Bồ Tát, ta chỉ là kẻ yếu, cho nên không có quyền lựa chọn.

“Ngươi nếu thật tôn sùng ta như thế, vì sao không vì ta, quyết liệt với tiểu thừa Phật pháp Già La Thụ cầm đầu, quy y Đại Phụng, giúp Đại Phụng bình định phản loạn.

“Bản Ngân la có thể hứa hẹn, sau khi thiên hạ thái bình, đại thừa Phật pháp sẽ mọc lên như nấm ở Trung Nguyên.”

Quảng Hiền Bồ Tát thản nhiên nói:

“Bổn tọa từng cân nhắc.”

Hứa Thất An sửng sốt, hoài nghi mình nghe lầm.

Quảng Hiền không buồn để ý gì cả tiếp tục nói:

“Sau đó, Đại Phụng cùng Phật môn thực lực chênh lệch rất xa, bổn tọa cho dù dứt bỏ thân phận, chỉ vì lan truyền đại thừa Phật pháp, cũng nên lựa chọn Tây Vực thực lực mạnh hơn làm cơ sở.

“Hơn nữa Tây Vực Phật quốc khắp nơi, càng dễ dàng tiếp nhận đại thừa Phật pháp hơn. Bổn tọa sao phải vất vả lựa chọn Đại Phụng?”

Hắn đang nói cho ta biết, Đại Phụng thực lực không được, ta thực lực không được, cho nên hắn lựa chọn Phật môn mà không phải ta, thẳng thắn thành khẩn làm người ta khó có thể tin... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói:

“Quảng Hiền Bồ Tát có thể rút ra cho ta một cây Phong Ma Đinh cuối cùng hay không?”

Quảng Hiền Bồ Tát lắc đầu:

“Chuyện nuôi ong tay áo, bổn tọa không làm, trừ phi Phật tử vào Phật môn ta.”

Thẳng thắn thành khẩn quá phận... Hứa Thất An giật mình, hỏi:

“Năm đó Phật môn giúp Võ Tông hoàng đế tạo phản, Quảng Hiền Bồ Tát có tham dự hay không?”

Quảng Hiền gật đầu:

“Suýt nữa bị Giám Chính đời đầu đưa đi luân hồi.”

Thẳng thắn thành khẩn trước sau như một.

Thuật sĩ nhất phẩm ở địa bàn nhà mình có thể đánh mấy tên nhất phẩm, Giám Chính hôm nay thực lực khẳng định không bằng đời đầu... Hứa Thất An hỏi:

“Các ngươi là như thế nào gi ết chết đời đầu.”

Cùng lúc hỏi, hắn thao túng Phù Đồ bảo tháp, để Dược Sư pháp tướng chiếu sáng, chữa trị thương thế của Hùng Vương, khôi phục khí huyết nó hao tổn.

Quảng Hiền Bồ Tát nói:

“So với giờ này ngày này, không khác gì cả. Võ Tông ở phía đông khởi sự, một đường đánh tới kinh thành. Tăng binh Phật môn thì từ tây tuyến đẩy mạnh, hai bên ở kinh thành hội quân, từng bước một suy yếu đời đầu, thẳng đến khi giế t chết hắn.

“Khác với bây giờ là, ban đầu khởi sự, Giám Chính hôm nay thực lực kém đời đầu không ít. Võ Tông chuẩn bị không đầy đủ bằng Hứa Bình Phong.”

Cho nên lúc ấy cần thêm vị nhất phẩm Bồ Tát ra tay... Hứa Thất An nhíu nhíu mày:

“Đời đầu có bố trí gì?”

Quảng Hiền Bồ Tát im lặng một lát, chậm rãi nói:

“Chưa từng! Luận trí mưu, đời đầu kém đương đại không ít, ban đầu khởi sự, triều đình Đại Phụng ứng đối cực kỳ gấp rút, bị đánh không kịp trở tay.”

Bị đánh không kịp trở tay? Ngươi đang nói giỡn sao, đó là Thiên Mệnh Sư đấy... Hứa Thất An chắp hai tay, nói:

“Đa tạ đã nói cho biết.”

Hắn nhanh chóng mang toàn bộ nghi vấn ép ở trong lòng, kiềm chế suy nghĩ, khôi phục trạng thái tác chiến.

“Không cần cảm tạ, bổn tọa cũng đang kéo dài thời gian.”

Quảng Hiền Bồ Tát thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, bàn xoay vốn có chút ảm đạm lần nữa toả ánh sáng màu vàng, trên bàn quay, hai chữ “súc sinh” sáng lên, b ắn ra một chùm tia sáng, thẳng tắp đánh trúng Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Ngay sau đó, chữ “Nhân” sáng lên, cũng b ắn ra một chùm tia sáng, chiếu vào trên người Hứa Thất An.

Hứa Thất An rốt cuộc biết nguyên nhân Cửu Vĩ Thiên Hồ không né tránh, ở khoảnh khắc ánh sáng màu vàng phóng tới, hắn bị lực lượng giới luật ảnh hưởng, mất đi ý niệm “tránh né”.

Không bị thương tổn... Cùng lúc Hứa Thất An hiện lên ý niệm này, thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ bên người, chiều cao bỗng nhiên thấp đi, bị da thú không rộng không hẹp bao lấy bộ ngực đầy đặn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được héo rút.

Đường sự nghiệp (khe ngực) vốn thật sâu không còn nữa.

Trong chớp mắt, Cửu Vĩ Thiên Hồ từ một ngự tỷ cao gầy tai cáo tóc bạc, biến thành loly lông trắng mười hai mười ba tuổi.

Hồng hào đáng yêu, hồn nhiên yêu dã.

“Ngươi...”

Hứa Thất An thốt ra, chợt phát hiện loly lông trắng cùng mình chiều cao thế mà xấp xỉ.

Hắn khẽ biến sắc nhìn quanh bản thân, quần áo vốn vừa người, bây giờ vừa rộng vừa dài, ống quần lùng thùng, giống như là trẻ con mặc vào quần áo người lớn.

Ta cũng nhỏ đi rồi, khí cơ cùng lực lượng có sự suy yếu, nhưng không tính là nghiêm trọng... Hắn lập tức hiểu ra, biết đại năng lực thứ hai của luân hồi pháp tướng.

Bắt lấy cơ hội, hai đầu gối A Tô La hơi trầm xuống, trên mặt đất “Ầm” sụp xuống, như đạn pháo bắn về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Ầm!

Hùng Vương cũng như đạn pháo bắ n ra, tấn công A Tô La.

A Tô La phanh gấp một cái vi phạm cơ học, nói dừng là dừng, hai đầu gối hơi trầm xuống, đầu cúi thấp, tránh đi Hùng Vương tấn công.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.