Buồn bã là vì tiểu tử đó trước kia bị coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hôm nay đã là người cao không thể với tới, cao thủ đứng đầu Cửu Châu.
Sổ con truyền đọc ở trong tay chư công, từng khuôn mặt già nua hoặc như trút được gánh nặng, hoặc vui sướng vạn phần, kích động nhất là Lưu thượng thư.
“Tốt, tốt, như vậy, cục diện Thanh Châu chắc chắn được hóa giải, bản quan cũng có thể thở phào, ngủ ngon giấc...” Lưu thượng thư suýt nữa vui quá mà khóc:
“Hứa Ngân la có thể khiến Cổ tộc và Đại Phụng kết minh, không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng.”
Trong giọng nói không chút nào che giấu sự kính nể cùng tán thưởng của mình.
Chư công bắt đầu thấp giọng nghị luận.
“Có thể lấy trả giá nhỏ bé như vậy khiến Cổ tộc xuất binh, hắn là như thế nào làm được?”
“Cổ tộc cùng Đại Phụng ta thù hận rất sâu, lần này thế mà lại chưa kết minh với Vân Châu, mà là kết minh với Đại Phụng ta?”
“Hắn luôn có thể làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, hắn tuy không giống Ngụy Uyên, có thể chỉ huy ba quân, trăm trận trăm thắng. Nhưng làm võ phu, hắn ở trong lĩnh vực Siêu Phàm coi như là nhân vật.”
“Có hắn cùng Giám Chính, Đại Phụng ít nhiều vẫn là có chút hy vọng...”
Vĩnh Hưng đế cười nói:
“Việc minh ước, liền giao cho nội các phác thảo. Các ái khanh có gì dị nghị không.”
Chư công nói:
“Bệ hạ thánh minh.”
...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693201/chuong-1578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.