Chương trước
Chương sau
Buồn bã là vì tiểu tử đó trước kia bị coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hôm nay đã là người cao không thể với tới, cao thủ đứng đầu Cửu Châu.

Sổ con truyền đọc ở trong tay chư công, từng khuôn mặt già nua hoặc như trút được gánh nặng, hoặc vui sướng vạn phần, kích động nhất là Lưu thượng thư.

“Tốt, tốt, như vậy, cục diện Thanh Châu chắc chắn được hóa giải, bản quan cũng có thể thở phào, ngủ ngon giấc...” Lưu thượng thư suýt nữa vui quá mà khóc:

“Hứa Ngân la có thể khiến Cổ tộc và Đại Phụng kết minh, không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng.”

Trong giọng nói không chút nào che giấu sự kính nể cùng tán thưởng của mình.

Chư công bắt đầu thấp giọng nghị luận.

“Có thể lấy trả giá nhỏ bé như vậy khiến Cổ tộc xuất binh, hắn là như thế nào làm được?”

“Cổ tộc cùng Đại Phụng ta thù hận rất sâu, lần này thế mà lại chưa kết minh với Vân Châu, mà là kết minh với Đại Phụng ta?”

“Hắn luôn có thể làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, hắn tuy không giống Ngụy Uyên, có thể chỉ huy ba quân, trăm trận trăm thắng. Nhưng làm võ phu, hắn ở trong lĩnh vực Siêu Phàm coi như là nhân vật.”

“Có hắn cùng Giám Chính, Đại Phụng ít nhiều vẫn là có chút hy vọng...”

Vĩnh Hưng đế cười nói:

“Việc minh ước, liền giao cho nội các phác thảo. Các ái khanh có gì dị nghị không.”

Chư công nói:

“Bệ hạ thánh minh.”

...

Sau khi chấm dứt nghị sự, tâm tình nặng nề của Vĩnh Hưng đế mấy ngày liền thoáng giảm bớt, chuyện Cổ tộc kết minh với Đại Phụng, không thể nghi ngờ là một tin tức phấn chấn lòng người.

Nhưng trong lòng Vĩnh Hưng đế, còn có một việc nghẹn ở trong lòng.

“Bệ hạ, Tiền thủ phụ cầu kiến.”

Triệu Huyền Chấn bước vào tẩm cung.

Vĩnh Hưng đế nhíu nhíu mày, nói: “Mời hắn vào.”

Nếu chưa nói ở lúc ngự thư phòng nghị sự, vậy liền nói lên Tiền Thanh Thư có việc muốn khải tấu riêng.

Tiền Thanh Thư để râu dê hoa râm, ở dưới hoạn quan dẫn dắt quay về ngự thư phòng.

“Tiền thủ phụ có chuyện gì cần bàn riêng với trẫm?”

Vĩnh Hưng đế không có vẻ mặt gì hỏi.

Tiền Thanh Thư trầm giọng nói:

“Bệ hạ, các nơi nạn trộm cướp hoành hành, nếu không phái binh càn quét, sớm hay muộn gây thành họa lớn. Hôm nay Thanh Châu áp lực chợt giảm, vừa lúc có thể chia quân bao vây tiễu trừ.”

Vĩnh Hưng đế trầm ngâm không nói.

Tiền Thanh Thư cao giọng nói:

“Bệ hạ, thần được bệ hạ coi trọng, tất vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, muôn chết không từ.”

Vĩnh Hưng đế hơi động dung:

“Được, vậy cứ theo ái khanh nói.”

Trả lời thống khoái như thế, ngược lại khiến Tiền Thanh Thư sửng sốt, vui vẻ chắp tay:

“Bệ hạ thánh minh.”

Vĩnh Hưng đế gật đầu:

“Ái khanh lui xuống trước đi, trẫm mệt rồi.”

Nhìn bóng lưng Tiền Thanh Thư, Vĩnh Hưng đế mặt không biểu cảm ngồi ngay ngắn, thật lâu chưa động.

Chuyện nọ nghẹn ở trong lòng hắn, chính là Hứa Tân Niên từng đề nghị, bí mật phái cao thủ tổ chức lưu dân, vào rừng làm cướp làm khấu, lấy cướp bóc giai tầng thương nhân, thân hào nông thôn, bình ổn mối họa lưu dân ngày càng tàn phá.

Loại quyết định phản bội giai cấp này, nếu bại lộ ra ngoài, sẽ làm Vĩnh Hưng đế chúng bạn xa lánh.

Cân nhắc mãi, hắn lựa chọn bỏ qua.

Nhưng không ngờ, trong triều có người ngầm thi hành kế sách đó, cũng thu hoạch thành quả thật lớn, quy mô ngày càng lớn mạnh.

“Kẻ địch của trẫm, không phải chỉ có phản quân Vân Châu.”

Vĩnh Hưng đế thấp giọng lẩm bẩm.

Kẻ địch của người nọ là ai, trong lòng hắn rõ.

Đồng thời, hắn âm thầm hạ quyết định, không thể kéo dài nữa, ban cho hôn sự đã là việc lửa sém lông mày.

Hứa Tân Niên đã sinh ra dị tâm, âm thầm đầu phục tứ hoàng tử ngày xưa, Viêm Thân vương hôm nay.

Mà quyết định của hắn, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến Hứa Thất An.

Nếu là Hứa Thất An cũng phản chiến Viêm Thân vương, ngôi vị hoàng đế của hắn tất nhiên ngồi không vững.

Hứa Thất An là Ngụy Uyên một tay đề bạt, mà Ngụy Uyên cùng hoàng hậu là bạn cũ, người kiên định không dời ủng hộ tứ hoàng tử, hơn nữa Hứa Thất An và Hoài Khánh quan hệ rất không tệ.

Hôm nay lại có Hứa Tân Niên đầu nhập tứ hoàng tử...

Vĩnh Hưng đế có thể nghĩ ra, phương pháp phá cục duy nhất, đó là mang muội muội Lâm An gả cho Hứa Thất An.

Như thế, ngôi vị hoàng đế có thể vững vàng.

...

Đức Hinh uyển.

Không lâu trước đó, Hoài Khánh làm ra cải tạo trình độ nhất định với thư phòng, đưa đến sa bàn, bản đồ Thanh Châu, bàn sách bày đầy binh thư, trong đó bao gồm bản 《 Tôn Tử binh pháp 》kia Hứa Thất An viết.

Hứa Thất An tự xưng sách này là Tôn Tử soạn, nhưng Hoài Khánh biết, hắn lấy đâu ra Tôn Tử*?

(*: vừa là tên của một nhà binh pháp nổi tiếng, vừa có thể hiểu nghĩa là cháu trai – gọi bằng ông)

Bịa chuyện đùa giỡn người ta mà thôi.

Làm một công chúa, có thể để ý chiến sự Thanh Châu như thế, rất là không dễ.

Hoài Khánh đối với binh pháp thật ra cũng không tinh thông, hành quân đánh trận càng là người ngoài nghề, nhưng mấy ngày nay, đóng cửa đọc binh thư, sa bàn diễn luyện, tiến bộ cực nhanh.

Đương nhiên, đây chỉ là tiến bộ phương diện cái nhìn đại cục, thực tế bài binh bố trận quá thiếu kinh nghiệm, lý luận suông ý nghĩa không lớn.

Sau bàn sách, trưởng công chúa mặc váy dài thanh lịch, khí chất thanh lạnh, ngón tay ngọc thon thả mở tờ giấy ra.

Trên tờ giấy viết hai việc:

Một, Cổ tộc ở dưới Hứa Thất An thúc đẩy, kết minh với Đại Phụng, xuất binh viện trợ Thanh Châu.

Hai, Triệu Thủ tự mình đưa tới tấu chương Thanh Châu.

Đối với tin tức thứ nhất, trong lòng Hoài Khánh không chút dao động, bởi vì sớm biết.

Nhưng tin tức thứ hai, nàng nhấm nuốt thật lâu.

Ánh sáng ở cửa tối đi một chút, cung nữ đứng ở ngoài thư phòng, nhẹ nhàng nói:

“Trưởng công chúa điện hạ, Viêm Thân vương đến rồi.”

Hoài Khánh mang tờ giấy thu vào trong tay áo, đứng dậy, dẫn theo cung nữ đi nội sảnh.

Trong nội sảnh, Viêm Thân vương diện mạo hiên ngang áo bào tím đai ngọc, đẹp đẽ quý giá bức người, trong tay cầm một chén trà nhỏ, khí chất trầm ngưng.

“Tứ ca sao lại có rảnh đến Đức Hinh uyển ta.”

Hoài Khánh thản nhiên nói.

Sau khi Vĩnh Hưng đế đăng cơ, mang các huynh đệ đều “đuổi” ra khỏi hoàng cung, nhưng muội muội chưa lấy chồng, vẫn như cũ có thể ở lại trong cung.

Các thân vương bình thường sẽ không vào cung.

Viêm Thân vương vẫy lui cung nữ trong phòng, trầm giọng nói:

“Ta nghe nói Hứa Thất An kết minh với Cổ tộc, lấy trả giá cực thấp, mời tới tinh nhuệ Cổ tộc viện trợ Thanh Châu.”

Hoài Khánh lạnh nhạt bình tĩnh nói:

“Đây là chuyện tốt.”

Viêm Thân vương gật đầu:

“Quả thật là chuyện tốt, với ta mà nói, chưa nói tới chuyện tốt, nhưng cũng không phải chuyện xấu, nhiều nhất chỉ là lại chờ đợi cơ hội. Vi huynh hôm nay đến, là vì một sự kiện khác.”

“Tứ ca mời nói.” Buồn bã là vì tiểu tử đó trước kia bị coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hôm nay đã là người cao không thể với tới, cao thủ đứng đầu Cửu Châu.

Sổ con truyền đọc ở trong tay chư công, từng khuôn mặt già nua hoặc như trút được gánh nặng, hoặc vui sướng vạn phần, kích động nhất là Lưu thượng thư.

“Tốt, tốt, như vậy, cục diện Thanh Châu chắc chắn được hóa giải, bản quan cũng có thể thở phào, ngủ ngon giấc...” Lưu thượng thư suýt nữa vui quá mà khóc:

“Hứa Ngân la có thể khiến Cổ tộc và Đại Phụng kết minh, không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng.”

Trong giọng nói không chút nào che giấu sự kính nể cùng tán thưởng của mình.

Chư công bắt đầu thấp giọng nghị luận.

“Có thể lấy trả giá nhỏ bé như vậy khiến Cổ tộc xuất binh, hắn là như thế nào làm được?”

“Cổ tộc cùng Đại Phụng ta thù hận rất sâu, lần này thế mà lại chưa kết minh với Vân Châu, mà là kết minh với Đại Phụng ta?”

“Hắn luôn có thể làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, hắn tuy không giống Ngụy Uyên, có thể chỉ huy ba quân, trăm trận trăm thắng. Nhưng làm võ phu, hắn ở trong lĩnh vực Siêu Phàm coi như là nhân vật.”

“Có hắn cùng Giám Chính, Đại Phụng ít nhiều vẫn là có chút hy vọng...”

Vĩnh Hưng đế cười nói:

“Việc minh ước, liền giao cho nội các phác thảo. Các ái khanh có gì dị nghị không.”

Chư công nói:

“Bệ hạ thánh minh.”

...

Sau khi chấm dứt nghị sự, tâm tình nặng nề của Vĩnh Hưng đế mấy ngày liền thoáng giảm bớt, chuyện Cổ tộc kết minh với Đại Phụng, không thể nghi ngờ là một tin tức phấn chấn lòng người.

Nhưng trong lòng Vĩnh Hưng đế, còn có một việc nghẹn ở trong lòng.

“Bệ hạ, Tiền thủ phụ cầu kiến.”

Triệu Huyền Chấn bước vào tẩm cung.

Vĩnh Hưng đế nhíu nhíu mày, nói: “Mời hắn vào.”

Nếu chưa nói ở lúc ngự thư phòng nghị sự, vậy liền nói lên Tiền Thanh Thư có việc muốn khải tấu riêng.

Tiền Thanh Thư để râu dê hoa râm, ở dưới hoạn quan dẫn dắt quay về ngự thư phòng.

“Tiền thủ phụ có chuyện gì cần bàn riêng với trẫm?”

Vĩnh Hưng đế không có vẻ mặt gì hỏi.

Tiền Thanh Thư trầm giọng nói:

“Bệ hạ, các nơi nạn trộm cướp hoành hành, nếu không phái binh càn quét, sớm hay muộn gây thành họa lớn. Hôm nay Thanh Châu áp lực chợt giảm, vừa lúc có thể chia quân bao vây tiễu trừ.”

Vĩnh Hưng đế trầm ngâm không nói.

Tiền Thanh Thư cao giọng nói:

“Bệ hạ, thần được bệ hạ coi trọng, tất vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, muôn chết không từ.”

Vĩnh Hưng đế hơi động dung:

“Được, vậy cứ theo ái khanh nói.”

Trả lời thống khoái như thế, ngược lại khiến Tiền Thanh Thư sửng sốt, vui vẻ chắp tay:

“Bệ hạ thánh minh.”

Vĩnh Hưng đế gật đầu:

“Ái khanh lui xuống trước đi, trẫm mệt rồi.”

Nhìn bóng lưng Tiền Thanh Thư, Vĩnh Hưng đế mặt không biểu cảm ngồi ngay ngắn, thật lâu chưa động.

Chuyện nọ nghẹn ở trong lòng hắn, chính là Hứa Tân Niên từng đề nghị, bí mật phái cao thủ tổ chức lưu dân, vào rừng làm cướp làm khấu, lấy cướp bóc giai tầng thương nhân, thân hào nông thôn, bình ổn mối họa lưu dân ngày càng tàn phá.

Loại quyết định phản bội giai cấp này, nếu bại lộ ra ngoài, sẽ làm Vĩnh Hưng đế chúng bạn xa lánh.

Cân nhắc mãi, hắn lựa chọn bỏ qua.

Nhưng không ngờ, trong triều có người ngầm thi hành kế sách đó, cũng thu hoạch thành quả thật lớn, quy mô ngày càng lớn mạnh.

“Kẻ địch của trẫm, không phải chỉ có phản quân Vân Châu.”

Vĩnh Hưng đế thấp giọng lẩm bẩm.

Kẻ địch của người nọ là ai, trong lòng hắn rõ.

Đồng thời, hắn âm thầm hạ quyết định, không thể kéo dài nữa, ban cho hôn sự đã là việc lửa sém lông mày.

Hứa Tân Niên đã sinh ra dị tâm, âm thầm đầu phục tứ hoàng tử ngày xưa, Viêm Thân vương hôm nay.

Mà quyết định của hắn, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến Hứa Thất An.

Nếu là Hứa Thất An cũng phản chiến Viêm Thân vương, ngôi vị hoàng đế của hắn tất nhiên ngồi không vững.

Hứa Thất An là Ngụy Uyên một tay đề bạt, mà Ngụy Uyên cùng hoàng hậu là bạn cũ, người kiên định không dời ủng hộ tứ hoàng tử, hơn nữa Hứa Thất An và Hoài Khánh quan hệ rất không tệ.

Hôm nay lại có Hứa Tân Niên đầu nhập tứ hoàng tử...

Vĩnh Hưng đế có thể nghĩ ra, phương pháp phá cục duy nhất, đó là mang muội muội Lâm An gả cho Hứa Thất An.

Như thế, ngôi vị hoàng đế có thể vững vàng.

...

Đức Hinh uyển.

Không lâu trước đó, Hoài Khánh làm ra cải tạo trình độ nhất định với thư phòng, đưa đến sa bàn, bản đồ Thanh Châu, bàn sách bày đầy binh thư, trong đó bao gồm bản 《 Tôn Tử binh pháp 》kia Hứa Thất An viết.

Hứa Thất An tự xưng sách này là Tôn Tử soạn, nhưng Hoài Khánh biết, hắn lấy đâu ra Tôn Tử*?

(*: vừa là tên của một nhà binh pháp nổi tiếng, vừa có thể hiểu nghĩa là cháu trai – gọi bằng ông)

Bịa chuyện đùa giỡn người ta mà thôi.

Làm một công chúa, có thể để ý chiến sự Thanh Châu như thế, rất là không dễ.

Hoài Khánh đối với binh pháp thật ra cũng không tinh thông, hành quân đánh trận càng là người ngoài nghề, nhưng mấy ngày nay, đóng cửa đọc binh thư, sa bàn diễn luyện, tiến bộ cực nhanh.

Đương nhiên, đây chỉ là tiến bộ phương diện cái nhìn đại cục, thực tế bài binh bố trận quá thiếu kinh nghiệm, lý luận suông ý nghĩa không lớn.

Sau bàn sách, trưởng công chúa mặc váy dài thanh lịch, khí chất thanh lạnh, ngón tay ngọc thon thả mở tờ giấy ra.

Trên tờ giấy viết hai việc:

Một, Cổ tộc ở dưới Hứa Thất An thúc đẩy, kết minh với Đại Phụng, xuất binh viện trợ Thanh Châu.

Hai, Triệu Thủ tự mình đưa tới tấu chương Thanh Châu.

Đối với tin tức thứ nhất, trong lòng Hoài Khánh không chút dao động, bởi vì sớm biết.

Nhưng tin tức thứ hai, nàng nhấm nuốt thật lâu.

Ánh sáng ở cửa tối đi một chút, cung nữ đứng ở ngoài thư phòng, nhẹ nhàng nói:

“Trưởng công chúa điện hạ, Viêm Thân vương đến rồi.”

Hoài Khánh mang tờ giấy thu vào trong tay áo, đứng dậy, dẫn theo cung nữ đi nội sảnh.

Trong nội sảnh, Viêm Thân vương diện mạo hiên ngang áo bào tím đai ngọc, đẹp đẽ quý giá bức người, trong tay cầm một chén trà nhỏ, khí chất trầm ngưng.

“Tứ ca sao lại có rảnh đến Đức Hinh uyển ta.”

Hoài Khánh thản nhiên nói.

Sau khi Vĩnh Hưng đế đăng cơ, mang các huynh đệ đều “đuổi” ra khỏi hoàng cung, nhưng muội muội chưa lấy chồng, vẫn như cũ có thể ở lại trong cung.

Các thân vương bình thường sẽ không vào cung.

Viêm Thân vương vẫy lui cung nữ trong phòng, trầm giọng nói:

“Ta nghe nói Hứa Thất An kết minh với Cổ tộc, lấy trả giá cực thấp, mời tới tinh nhuệ Cổ tộc viện trợ Thanh Châu.”

Hoài Khánh lạnh nhạt bình tĩnh nói:

“Đây là chuyện tốt.”

Viêm Thân vương gật đầu:

“Quả thật là chuyện tốt, với ta mà nói, chưa nói tới chuyện tốt, nhưng cũng không phải chuyện xấu, nhiều nhất chỉ là lại chờ đợi cơ hội. Vi huynh hôm nay đến, là vì một sự kiện khác.”

“Tứ ca mời nói.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.