Chương trước
Chương sau
Hắn làm bộ thuận miệng hỏi, thật ra là đang thử phản ứng của kẻ tự xưng Tâm Cổ bộ Tháp Mạc này.

“Là Hứa Ngân la bảo chúng ta đến, hắn còn cho một phần bản đồ Tùng Sơn huyện.” Tháp Mạc vừa nói, vừa từ trong lòng lấy ra một phần bản đồ: “Tuy ta nhiều năm trước từng tới Đại Phụng, nhưng trên đường vẫn như cũ lạc đường, vốn đêm qua nên đến rồi.”

Hắn nhìn thoáng qua cờ xí Đại Phụng đầu tường, may mắn nói:

“May mà chưa tới muộn.”

Đại ca bảo bọn họ đến Tùng Sơn huyện... Được cứu rồi, Tùng Sơn huyện được cứu rồi, dân chúng được cứu rồi... Hứa nhị lang nhắm mắt lại, thân hình run nhè nhẹ.

Hắn dùng sức hít một hơi, mang toàn bộ cảm xúc đều đ è xuống đáy lòng, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Đại ca làm sao biết ta ở Tùng Sơn huyện.”

Cái này quả thật phù hợp tác phong của đại ca.

Chỉ là không biết đại ca là như thế nào biết được hắn đóng ở Tùng Sơn huyện.

Tháp Mạc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Hắn hỏi tiếp:

“Vậy chúng ta có thể hạ xuống chưa?”

Thấy Hứa Tân Niên gật đầu, hắn ngẩng đầu, dùng sức huýt gió một tiếng.

Phi thú quân bay lượn trên không nhận được mệnh lệnh, đâu vào đấy hạ thấp độ cao, ở đầu tường vững vàng hạ xuống. Nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, đại bộ phận cự thú vảy đen chỉ có thể đáp xuống phía dưới tường thành.

Một sĩ tốt nơi xa, trong tay mang theo vũ khí, thật cẩn thận tới gần, hỏi:

“Hứa đại nhân, mới vừa nghe Miêu tướng quân nói, bọn họ là viện binh Hứa Ngân la mời đến?

“Các, các huynh đệ đều rất muốn biết có phải thật hay không.”

Ánh mắt Hứa Tân Niên xẹt qua hắn, thấy xa xa mấy binh lính bị thương tụ tập một chỗ, tha thiết nhìn về bên mình.

Thu hồi ánh mắt, Hứa Tân Niên nhìn binh lính trẻ tuổi, dùng sức gật đầu:

“Đúng vậy, những người này là phi thú quân Tâm Cổ bộ, viện binh Hứa Ngân la mời đến.”

Da mặt binh lính trẻ tuổi đột nhiên run run, kích động cả người run rẩy. Trong mắt lại có nước mắt tích tụ, lăn rơi xuống.

Miêu Hữu Phương nhảy lên tường chắn mái, ánh mắt từ trái sang phải, đảo qua cự thú vảy đen đầu thành, tiếp theo quan sát càng nhiều cự thú vảy đen phía dưới.

Trong mắt hắn có ánh sáng, long lanh ánh nước.

Hít sâu một hơi, cố nén cái mũi cay cay, rít gào:

“Các huynh đệ, viện binh của chúng ta đến rồi, Hứa Ngân la mời tới viện binh cho chúng ta. Chúng ta cũng có phi thú quân rồi.”

Thanh âm cuồn cuộn quanh quẩn.

Cảm xúc kích động lập tức nổ tung ở trong lòng thủ quân cùng dân binh, tiếp đó nhấc lên sóng âm ồn ào.

Có người rơi lệ đầy mặt thì thào: “Được cứu rồi.”

Có người kích động sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng rít gào.

Có người cao hứng phấn chấn, hoa chân múa tay, hoan hô không dứt.

Dân binh dưới thành sau khi tìm hiểu được tình huống, hưng phấn dọc theo phố lớn ngõ nhỏ bôn tẩu bẩm báo.

Nói cho dân chúng trong thành viện binh đến rồi, là viện binh Hứa Ngân la mang đến.

Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô quanh quẩn ở các nơi của huyện thành nhỏ.

Hứa Tân Niên hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc kích động, nói:

“Tháp Mạc các hạ, phi thú quân Tâm Cổ bộ đường xa mà đến, vốn nên an bài chỗ ở cho các ngươi, nhưng binh quý thần tốc, chiến cơ lướt qua trong nháy mắt.”

Tháp Mạc vỗ vỗ bộ ngực:

“Hứa đại nhân có gì dặn dò.”

...

Trác Hạo Nhiên khi thu được thám báo báo cáo, đang ở trong lều quân đùa bỡn doanh kỹ*, những nữ nhân này một bộ phận là trên đường hành quân bắt tới, một bộ phận là khi đánh hạ phòng tuyến thứ nhất của Thanh Châu, từ trong các quận huyện bắt người đẹp tới.

(*: chỉ những người phụ nữ chuyên phục vụ nhu cầu cho binh sĩ trong doanh trại, thường là tù binh bắt về)

Cướp đoạt phụ nữ đi theo quân đội loại chuyện này, cho dù là đại tướng quân Thích Quảng Bá cũng không cách nào xen vào.

Bởi vì bản thân doanh kỹ chính là bộ phận tạo thành ắt không thể thiếu trong một mũi quân đội.

Với kẻ cầm quyền mà nói, doanh kỹ cần thiết ở chỗ nâng cao sĩ khí, giải quyết các binh sĩ chinh chiến sa trường buồn khổ.

Cái này ở lúc chiến sự bất lợi, hiệu quả càng thêm rõ rệt.

Mấy trăm kỵ phi thú quân?!

Chợt nghe thấy tin tức, Trác Hạo Nhiên phản ứng đầu tiên là thám báo nói dối quân tình.

Thanh Châu khi nào có phi thú quân quy mô bậc này?

Quả thực là nói nhảm mà thôi.

Hắn lập tức xách quần, cầm vũ khí chạy ra khỏi quân doanh, lơ lửng trên không, quan sát tường thành.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, hắn mới không thể không tiếp nhận tin tức “hoang đường” này.

Đầu tường đứng đầy cự thú vảy đen thu nạp cánh màng.

“Thanh Châu từ khi nào có phi thú quân quy mô như vậy?”

Trác Hạo Nhiên nắm chặt hai nắm đấm, da mặt cũng đang run rẩy.

Phá thành sắp tới, thủ quân bỗng nghênh đón viện binh quy mô mấy trăm phi thú quân, Trác Hạo Nhiên tức đến mức ngực cũng sắp nổ tung, nhanh chóng hạ xuống, quay về quân doanh, hạ đạt mệnh lệnh đầu tiên đó là rút lui.

Chu Tước quân trong doanh chỉ có hơn ba mươi kỵ, căn bản không thể chống lại phi thú quân của thủ quân.

Mặc kệ có thừa nhận hay không, thế cục nghịch chuyển, bây giờ nên chạy là bọn hắn.

Trừ rút lui, không có bất cứ biện pháp nào khác.

Quân doanh lập tức loạn lên, mấy trăm tướng sĩ còn sót lại bỏ lại toàn bộ chuyện trong tay, bỏ toàn bộ vật tư, cưỡi lên ngựa, ở dưới Trác Hạo Nhiên dẫn dắt, chạy khỏi quân doanh, tung bụi chạy đi.

Hơn ba mươi kỵ Chu Tước quân đập cánh bay lên, hoả tốc rút lui.

Nhưng khiến Trác Hạo Nhiên không ngờ là, bên ta vừa mới rút lui, tiếng gào rống trầm hùng liền từ phía sau truyền đến.

Các kỵ binh quay đầu nhìn, bị dọa vỡ cả gan mật, trên bầu trời phía sau, phi thú quân đông nghìn nghịt tựa như mây đen hung hãn ập đến.

Cự thú vảy đen vỗ cánh màng, rất nhanh đuổi kịp kỵ binh, các Tâm Cổ sư trên lưng thét dài ầm ĩ.

Chỉ nháy mắt, chiến mã huấn luyện tốt hoàn toàn không khống chế được, đang phi nước đại quỳ rạp xuống đất, người và ngựa cùng nhau quay cuồng ngã sấp xuống, trường hợp đại loạn.

Các Tâm Cổ sư hoặc hướng phía dưới ném đạn pháo, thùng dầu hỏa, hoặc giương cung kéo dây, hướng bại quân phía dưới trút xuống mưa tên.

“Hứa Tân Niên!”

Trác Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời thét dài.

Sáu ngàn tinh nhuệ tổn hại toàn bộ ở Tùng Sơn huyện, hắn anh minh nửa đời hủy hoại chỉ trong chốc lát.

...

Sau nửa canh giờ.

Trong ủng thành sụp xuống một nửa, Hứa Tân Niên ngồi ở sau bàn, nhìn quét mọi người, cười nói:

“Phi thú quân tiêu diệt ba trăm kỵ binh địch quân, bắt tù binh hai mươi tám người. Tiêu diệt Chu Tước quân hai mươi kỵ, bắt tù binh ba người, tám kỵ đào tẩu.

“Trác Hạo Nhiên cùng phó tướng của hắn đào tẩu, không biết tung tích.”

Hứa nhị lang không hy vọng xa vời phi thú quân có thể bắt tù binh tứ phẩm võ phu, độ khó quá lớn, chiến quả trước mắt thu hoạch đã phi thường khả quan.

Ở đây có hai vị bách phu trưởng còn sót lại trong thủ quân, Trúc Quân, Miêu Hữu Phương, còn có Tháp Mạc thủ lĩnh phi thú quân Tâm Cổ bộ. Hắn làm bộ thuận miệng hỏi, thật ra là đang thử phản ứng của kẻ tự xưng Tâm Cổ bộ Tháp Mạc này.

“Là Hứa Ngân la bảo chúng ta đến, hắn còn cho một phần bản đồ Tùng Sơn huyện.” Tháp Mạc vừa nói, vừa từ trong lòng lấy ra một phần bản đồ: “Tuy ta nhiều năm trước từng tới Đại Phụng, nhưng trên đường vẫn như cũ lạc đường, vốn đêm qua nên đến rồi.”

Hắn nhìn thoáng qua cờ xí Đại Phụng đầu tường, may mắn nói:

“May mà chưa tới muộn.”

Đại ca bảo bọn họ đến Tùng Sơn huyện... Được cứu rồi, Tùng Sơn huyện được cứu rồi, dân chúng được cứu rồi... Hứa nhị lang nhắm mắt lại, thân hình run nhè nhẹ.

Hắn dùng sức hít một hơi, mang toàn bộ cảm xúc đều đ è xuống đáy lòng, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Đại ca làm sao biết ta ở Tùng Sơn huyện.”

Cái này quả thật phù hợp tác phong của đại ca.

Chỉ là không biết đại ca là như thế nào biết được hắn đóng ở Tùng Sơn huyện.

Tháp Mạc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Hắn hỏi tiếp:

“Vậy chúng ta có thể hạ xuống chưa?”

Thấy Hứa Tân Niên gật đầu, hắn ngẩng đầu, dùng sức huýt gió một tiếng.

Phi thú quân bay lượn trên không nhận được mệnh lệnh, đâu vào đấy hạ thấp độ cao, ở đầu tường vững vàng hạ xuống. Nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, đại bộ phận cự thú vảy đen chỉ có thể đáp xuống phía dưới tường thành.

Một sĩ tốt nơi xa, trong tay mang theo vũ khí, thật cẩn thận tới gần, hỏi:

“Hứa đại nhân, mới vừa nghe Miêu tướng quân nói, bọn họ là viện binh Hứa Ngân la mời đến?

“Các, các huynh đệ đều rất muốn biết có phải thật hay không.”

Ánh mắt Hứa Tân Niên xẹt qua hắn, thấy xa xa mấy binh lính bị thương tụ tập một chỗ, tha thiết nhìn về bên mình.

Thu hồi ánh mắt, Hứa Tân Niên nhìn binh lính trẻ tuổi, dùng sức gật đầu:

“Đúng vậy, những người này là phi thú quân Tâm Cổ bộ, viện binh Hứa Ngân la mời đến.”

Da mặt binh lính trẻ tuổi đột nhiên run run, kích động cả người run rẩy. Trong mắt lại có nước mắt tích tụ, lăn rơi xuống.

Miêu Hữu Phương nhảy lên tường chắn mái, ánh mắt từ trái sang phải, đảo qua cự thú vảy đen đầu thành, tiếp theo quan sát càng nhiều cự thú vảy đen phía dưới.

Trong mắt hắn có ánh sáng, long lanh ánh nước.

Hít sâu một hơi, cố nén cái mũi cay cay, rít gào:

“Các huynh đệ, viện binh của chúng ta đến rồi, Hứa Ngân la mời tới viện binh cho chúng ta. Chúng ta cũng có phi thú quân rồi.”

Thanh âm cuồn cuộn quanh quẩn.

Cảm xúc kích động lập tức nổ tung ở trong lòng thủ quân cùng dân binh, tiếp đó nhấc lên sóng âm ồn ào.

Có người rơi lệ đầy mặt thì thào: “Được cứu rồi.”

Có người kích động sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng rít gào.

Có người cao hứng phấn chấn, hoa chân múa tay, hoan hô không dứt.

Dân binh dưới thành sau khi tìm hiểu được tình huống, hưng phấn dọc theo phố lớn ngõ nhỏ bôn tẩu bẩm báo.

Nói cho dân chúng trong thành viện binh đến rồi, là viện binh Hứa Ngân la mang đến.

Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô quanh quẩn ở các nơi của huyện thành nhỏ.

Hứa Tân Niên hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc kích động, nói:

“Tháp Mạc các hạ, phi thú quân Tâm Cổ bộ đường xa mà đến, vốn nên an bài chỗ ở cho các ngươi, nhưng binh quý thần tốc, chiến cơ lướt qua trong nháy mắt.”

Tháp Mạc vỗ vỗ bộ ngực:

“Hứa đại nhân có gì dặn dò.”

...

Trác Hạo Nhiên khi thu được thám báo báo cáo, đang ở trong lều quân đùa bỡn doanh kỹ*, những nữ nhân này một bộ phận là trên đường hành quân bắt tới, một bộ phận là khi đánh hạ phòng tuyến thứ nhất của Thanh Châu, từ trong các quận huyện bắt người đẹp tới.

(*: chỉ những người phụ nữ chuyên phục vụ nhu cầu cho binh sĩ trong doanh trại, thường là tù binh bắt về)

Cướp đoạt phụ nữ đi theo quân đội loại chuyện này, cho dù là đại tướng quân Thích Quảng Bá cũng không cách nào xen vào.

Bởi vì bản thân doanh kỹ chính là bộ phận tạo thành ắt không thể thiếu trong một mũi quân đội.

Với kẻ cầm quyền mà nói, doanh kỹ cần thiết ở chỗ nâng cao sĩ khí, giải quyết các binh sĩ chinh chiến sa trường buồn khổ.

Cái này ở lúc chiến sự bất lợi, hiệu quả càng thêm rõ rệt.

Mấy trăm kỵ phi thú quân?!

Chợt nghe thấy tin tức, Trác Hạo Nhiên phản ứng đầu tiên là thám báo nói dối quân tình.

Thanh Châu khi nào có phi thú quân quy mô bậc này?

Quả thực là nói nhảm mà thôi.

Hắn lập tức xách quần, cầm vũ khí chạy ra khỏi quân doanh, lơ lửng trên không, quan sát tường thành.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, hắn mới không thể không tiếp nhận tin tức “hoang đường” này.

Đầu tường đứng đầy cự thú vảy đen thu nạp cánh màng.

“Thanh Châu từ khi nào có phi thú quân quy mô như vậy?”

Trác Hạo Nhiên nắm chặt hai nắm đấm, da mặt cũng đang run rẩy.

Phá thành sắp tới, thủ quân bỗng nghênh đón viện binh quy mô mấy trăm phi thú quân, Trác Hạo Nhiên tức đến mức ngực cũng sắp nổ tung, nhanh chóng hạ xuống, quay về quân doanh, hạ đạt mệnh lệnh đầu tiên đó là rút lui.

Chu Tước quân trong doanh chỉ có hơn ba mươi kỵ, căn bản không thể chống lại phi thú quân của thủ quân.

Mặc kệ có thừa nhận hay không, thế cục nghịch chuyển, bây giờ nên chạy là bọn hắn.

Trừ rút lui, không có bất cứ biện pháp nào khác.

Quân doanh lập tức loạn lên, mấy trăm tướng sĩ còn sót lại bỏ lại toàn bộ chuyện trong tay, bỏ toàn bộ vật tư, cưỡi lên ngựa, ở dưới Trác Hạo Nhiên dẫn dắt, chạy khỏi quân doanh, tung bụi chạy đi.

Hơn ba mươi kỵ Chu Tước quân đập cánh bay lên, hoả tốc rút lui.

Nhưng khiến Trác Hạo Nhiên không ngờ là, bên ta vừa mới rút lui, tiếng gào rống trầm hùng liền từ phía sau truyền đến.

Các kỵ binh quay đầu nhìn, bị dọa vỡ cả gan mật, trên bầu trời phía sau, phi thú quân đông nghìn nghịt tựa như mây đen hung hãn ập đến.

Cự thú vảy đen vỗ cánh màng, rất nhanh đuổi kịp kỵ binh, các Tâm Cổ sư trên lưng thét dài ầm ĩ.

Chỉ nháy mắt, chiến mã huấn luyện tốt hoàn toàn không khống chế được, đang phi nước đại quỳ rạp xuống đất, người và ngựa cùng nhau quay cuồng ngã sấp xuống, trường hợp đại loạn.

Các Tâm Cổ sư hoặc hướng phía dưới ném đạn pháo, thùng dầu hỏa, hoặc giương cung kéo dây, hướng bại quân phía dưới trút xuống mưa tên.

“Hứa Tân Niên!”

Trác Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời thét dài.

Sáu ngàn tinh nhuệ tổn hại toàn bộ ở Tùng Sơn huyện, hắn anh minh nửa đời hủy hoại chỉ trong chốc lát.

...

Sau nửa canh giờ.

Trong ủng thành sụp xuống một nửa, Hứa Tân Niên ngồi ở sau bàn, nhìn quét mọi người, cười nói:

“Phi thú quân tiêu diệt ba trăm kỵ binh địch quân, bắt tù binh hai mươi tám người. Tiêu diệt Chu Tước quân hai mươi kỵ, bắt tù binh ba người, tám kỵ đào tẩu.

“Trác Hạo Nhiên cùng phó tướng của hắn đào tẩu, không biết tung tích.”

Hứa nhị lang không hy vọng xa vời phi thú quân có thể bắt tù binh tứ phẩm võ phu, độ khó quá lớn, chiến quả trước mắt thu hoạch đã phi thường khả quan.

Ở đây có hai vị bách phu trưởng còn sót lại trong thủ quân, Trúc Quân, Miêu Hữu Phương, còn có Tháp Mạc thủ lĩnh phi thú quân Tâm Cổ bộ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.