Chương trước
Chương sau
Hứa Thất An đợi một chút, chưa đợi được Thiên Cổ Bà Bà tiếp tục, vội nói:

“Biết cái gì?”

Thiên Cổ Bà Bà bất đắc dĩ nói: “Lão thân cũng muốn biết, nhưng lực lượng bức tượng Nho Thánh ngăn trở Cổ Thần, mang nó phong ấn lần nữa.”

... Hứa Thất An suýt nữa phun máu, thầm nhủ Nho Thánh kẻ khống đáng làm người nha, chết rồi còn phải làm ta đứt chương.

“Ý kiến của bà bà đối với thủ môn nhân là?”

Hắn trực tiếp dò hỏ Thiên Cổ Bà Bà.

“Ta không biết thủ môn nhân là ai, nhưng tất cả tin tức về thủ môn nhân, đều là thiên cơ không thể tiết lộ. Ngươi cùng Ti Thiên Giám quan hệ không phải là cạn, hẳn là biết ý tứ của ta.”

Thiên Cổ Bà Bà trả lời.

“Kẻ biết thiên cơ, tất chịu thiên cơ trói buộc.”

Hứa Thất An thở dài gật đầu, đây là cái giá thăm dò thiên cơ nhất định phải trả, là thiên đạo pháp tắc.

Hắn lại rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm khuôn mặt dày đặc nếp nhăn của lão nhân:

“Bà bà sở dĩ dung túng Cát Văn Tuyên, là vì lợi dụng hắn, từ chỗ Cổ Thần tìm hiểu bí mật thủ môn nhân nhỉ.”

Nếu là xuất phát từ động cơ này, như vậy hành vi của Thiên Cổ Bà Bà liền có thể được giải thích.

Bà đã sớm chọn kết minh với mình, biểu hiện trung lập như vậy, đặt thân ra ngoài câu chuyện như vậy, thật ra là đang chờ Cát Văn Tuyên đi Cực Uyên. Thậm chí có hành động âm thầm hỗ trợ Cát Văn Tuyên tiến vào Cực Uyên.

Ví dụ như lau đi khí tức của hắn, để Hồn Thiên Thần Kính tìm không thấy hắn.

Lại ví dụ như giúp hắn dọn sạch cổ trùng cổ thú ven đường, để hắn có thể thuận lợi đến trước mặt bức tượng Nho Thánh.

Đương nhiên, những thứ này chỉ là đoán, cũng không cần đi chứng thực.

Thiên Cổ Bà Bà may vá xong quần áo, cúi đầu cắn đứt đầu sợi, nói:

“Đúng vậy.

“Đêm đã khuya, lão thân phải nghỉ ngơi rồi.”

Hứa Thất An nói: “Làm phiền rồi.”

Dung nhập cái bóng, biến mất không thấy.

...

Quay về Lực Cổ bộ, phát hiện đại sảnh sáng nến, hai huynh muội Lệ Na cùng Mạc Tang mỗi người một chậu thịt để ăn, đang ăn khuya.

Quần áo trên thân hai người có nhiều tổn hại, hơn nữa chân trần, ngực Mạc Tang lưu lại vết máu, nhưng không thấy vết thương.

Hứa Thất An phỏng đoán hai huynh muội vừa mới luận bàn, thân là ca ca Mạc Tang ăn đòn từ muội muội, lúc này hai huynh muội đang ăn cơm bổ sung thể lực.

Mạc Tang nói:

“Muội không phải nói bắt cho ta công chúa Đại Phụng, hoặc là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân trở về làm vợ sao.”

Nữ nhân Trung Nguyên tựa như không ở trên điểm thẩm mỹ của Lực Cổ bộ các ngươi... Sự tình liên quan công chúa và vương phi, Hứa Thất An để ý nghe một lát.

“Muội mang về cho huynh rồi nha, nữ nhân kia bên người Hứa Ninh Yến chính là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân.”

Lệ Na nói chắc như đinh đóng cột.

“Trắng trẻo thì thôi, tốt xấu có thể phơi nắng đen, nhưng tướng mạo sao bình thường vậy, cô ta là như thế nào tự tin tự xưng Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân.”

Mạc Tang tắt mộng, cả giận:

“Nữ nhân Trung Nguyên quả nhiên vừa trắng vừa xấu, những thương đội kia gạt ta.”

Hắn từ trong miệng thương đội Trung Nguyên biết được Trấn Bắc vương phi là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, thương nhân Trung Nguyên nói ba hoa chích choè.

Mạc Tang liền hỏi bọn họ, so với nữ tử Cổ tộc chúng ta như thế nào?

Thương nhân Trung Nguyên nhìn một đám Nam Cương da ngăm, thành khẩn nói:

“Mây trên trời cùng bùn dưới ruộng.”

Mạc Tang hung hăng ăn thức ăn, căm giận nói:

“Ta coi như hiểu rồi, thì ra cô nương Nam Cương chúng ta mới là mây, nữ nhân Đại Phụng là bùn.”

“Không có không có, muội từng thấy công chúa Trung Nguyên, thật ra rất lung linh, chỉ là so với muội kém xa.” Lệ Na nói đúng trọng tâm.

“Đúng đó, muội chính là mỹ nhân số một Lực Cổ bộ chúng ta.” Mạc Tang gật đầu, đồng ý lời của muội muội.

Hứa Thất An ở trong lòng hướng hai huynh muội chắp chắp tay, quay về phòng.

Khò, khò...

Tiếng ngáy của Tiểu Đậu Đinh vang lên có tiết tấu, bằng vào thị lực cường đại, hắn thấy muội muội ngu xuẩn ngã chỏng vó nằm ở trên giường, đá rơi xuống chăn da thú.

Cổ tay phải ướt sũng một mảng, tựa như vừa mới bị gặm.

Giường không lớn, bị Tiểu Đậu Đinh chiếm hai phần ba, Hứa Thất An mang tay chân nó xếp gọn, kéo chăn da thú đắp cho hai huynh muội, nhắm mắt nghỉ ngơi.

...

Trong mông mông lung lông, hắn nghe thấy được tiếng gầm gừ xé rách tim phổi, điều này làm hắn lập tức bừng tỉnh.

Giờ khắc này, bằng vào nguyên thần Siêu Phàm cảnh cường hãn vô cùng, Hứa Thất An rõ ràng nhận thức được mình còn ở “trong mộng”, phản ứng đầu tiên là:

Siêu Phàm cao thủ Vu Thần giáo đến đây?

Có thể ở cảnh trong mơ đối phó hắn loại cao thủ cấp bậc này, trong các hệ thống lớn, chỉ có hệ thống Vu sư lúc tứ phẩm xưng là “Mộng Vu”.

Đạo môn tuy cũng có pháp thuật trong mộng câu hồn, nhưng nó thuộc loại thần dị m Thần tự mang, so sánh với Mộng Vu, thuộc loại khác nhau giữa chuyên nghiệp và nghề phụ.

Trong dư âm của tiếng rống, Hứa Thất An thấy hình ảnh.

Hắn thấy dưới bầu trời xanh thẳm, một ngôi sao băng kéo ánh lửa, rơi về phía mặt đất.

Trong ánh lửa đỏ đậm diễm lệ, là một con chim lửa khổng lồ hai cánh bị xé rách.

Chim lửa theo lửa cùng nhau rơi xuống, như tinh tú ngã xuống, mà mặt đất nó rơi xuống, vết thương chi chít, ngang dọc vô số thi thể.

Người khổng lồ con mắt duy nhất bị móc xuống, cái trán trống rỗng chảy máu tươi; Huyền Vũ bị chặt đứt đầu rắn, mai rùa che kín khe nứt; Người khổng lồ mười hai đôi cánh tay đầu thoát ly cổ; Con rắn khổng lồ thân thể thối rữa có thể so với núi cao, lộ ra xương cốt lởm chởm.

Hoàng kim sư tử chỉ còn lại có nửa người; cả người mọc đầy cục thịt, Quả cầu thịt tràn ngập hận ý chăm chú nhìn bầu trời nhưng sớm chết đi; Rắn chín đầu có đầu và thân thể chia lìa...

Những thứ này là Thần Ma Hứa Thất An từng ở trong mộng thấy, sinh ra ở thời đại viễn cổ.

“Ta thấy tình cảnh khi Thần Ma ngã xuống...”

Nơi này chỉ là một giấc mộng, nhưng Hứa Thất An giống như nghe thấy được tiếng tim đập cuồng loạn của mình.

Hình ảnh chuyển, Hứa Thất An thấy “quái vật” toàn thân vết thương chồng chất, hoạt động thân thể có thể xưng là núi cao, đi vào trong vết nứt lớn sâu không thấy đáy.

Quái vật này kết cấu thân thể cực kỳ kinh hoàng, từng sợi gân nổi lên, từng khối cơ bắp bành trướng, như một ngọn núi do cơ bắp tạo thành.

Thân “núi” cơ bắp tạo thành có những hàng lỗ khí, phun trào ra sương khói màu xanh lục, lượn lờ ở bầu trời, hình thành tầng mây màu xanh lục.

Cái đáy núi thịt chảy xuôi bóng ma dinh dính.

Cổ Thần!

Lần trước thấy Cổ Thần, vẫn là trong mộng sau khi hắn cùng quốc sư lên giường, mơ màng ngủ say. Hứa Thất An đợi một chút, chưa đợi được Thiên Cổ Bà Bà tiếp tục, vội nói:

“Biết cái gì?”

Thiên Cổ Bà Bà bất đắc dĩ nói: “Lão thân cũng muốn biết, nhưng lực lượng bức tượng Nho Thánh ngăn trở Cổ Thần, mang nó phong ấn lần nữa.”

... Hứa Thất An suýt nữa phun máu, thầm nhủ Nho Thánh kẻ khống đáng làm người nha, chết rồi còn phải làm ta đứt chương.

“Ý kiến của bà bà đối với thủ môn nhân là?”

Hắn trực tiếp dò hỏ Thiên Cổ Bà Bà.

“Ta không biết thủ môn nhân là ai, nhưng tất cả tin tức về thủ môn nhân, đều là thiên cơ không thể tiết lộ. Ngươi cùng Ti Thiên Giám quan hệ không phải là cạn, hẳn là biết ý tứ của ta.”

Thiên Cổ Bà Bà trả lời.

“Kẻ biết thiên cơ, tất chịu thiên cơ trói buộc.”

Hứa Thất An thở dài gật đầu, đây là cái giá thăm dò thiên cơ nhất định phải trả, là thiên đạo pháp tắc.

Hắn lại rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm khuôn mặt dày đặc nếp nhăn của lão nhân:

“Bà bà sở dĩ dung túng Cát Văn Tuyên, là vì lợi dụng hắn, từ chỗ Cổ Thần tìm hiểu bí mật thủ môn nhân nhỉ.”

Nếu là xuất phát từ động cơ này, như vậy hành vi của Thiên Cổ Bà Bà liền có thể được giải thích.

Bà đã sớm chọn kết minh với mình, biểu hiện trung lập như vậy, đặt thân ra ngoài câu chuyện như vậy, thật ra là đang chờ Cát Văn Tuyên đi Cực Uyên. Thậm chí có hành động âm thầm hỗ trợ Cát Văn Tuyên tiến vào Cực Uyên.

Ví dụ như lau đi khí tức của hắn, để Hồn Thiên Thần Kính tìm không thấy hắn.

Lại ví dụ như giúp hắn dọn sạch cổ trùng cổ thú ven đường, để hắn có thể thuận lợi đến trước mặt bức tượng Nho Thánh.

Đương nhiên, những thứ này chỉ là đoán, cũng không cần đi chứng thực.

Thiên Cổ Bà Bà may vá xong quần áo, cúi đầu cắn đứt đầu sợi, nói:

“Đúng vậy.

“Đêm đã khuya, lão thân phải nghỉ ngơi rồi.”

Hứa Thất An nói: “Làm phiền rồi.”

Dung nhập cái bóng, biến mất không thấy.

...

Quay về Lực Cổ bộ, phát hiện đại sảnh sáng nến, hai huynh muội Lệ Na cùng Mạc Tang mỗi người một chậu thịt để ăn, đang ăn khuya.

Quần áo trên thân hai người có nhiều tổn hại, hơn nữa chân trần, ngực Mạc Tang lưu lại vết máu, nhưng không thấy vết thương.

Hứa Thất An phỏng đoán hai huynh muội vừa mới luận bàn, thân là ca ca Mạc Tang ăn đòn từ muội muội, lúc này hai huynh muội đang ăn cơm bổ sung thể lực.

Mạc Tang nói:

“Muội không phải nói bắt cho ta công chúa Đại Phụng, hoặc là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân trở về làm vợ sao.”

Nữ nhân Trung Nguyên tựa như không ở trên điểm thẩm mỹ của Lực Cổ bộ các ngươi... Sự tình liên quan công chúa và vương phi, Hứa Thất An để ý nghe một lát.

“Muội mang về cho huynh rồi nha, nữ nhân kia bên người Hứa Ninh Yến chính là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân.”

Lệ Na nói chắc như đinh đóng cột.

“Trắng trẻo thì thôi, tốt xấu có thể phơi nắng đen, nhưng tướng mạo sao bình thường vậy, cô ta là như thế nào tự tin tự xưng Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân.”

Mạc Tang tắt mộng, cả giận:

“Nữ nhân Trung Nguyên quả nhiên vừa trắng vừa xấu, những thương đội kia gạt ta.”

Hắn từ trong miệng thương đội Trung Nguyên biết được Trấn Bắc vương phi là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, thương nhân Trung Nguyên nói ba hoa chích choè.

Mạc Tang liền hỏi bọn họ, so với nữ tử Cổ tộc chúng ta như thế nào?

Thương nhân Trung Nguyên nhìn một đám Nam Cương da ngăm, thành khẩn nói:

“Mây trên trời cùng bùn dưới ruộng.”

Mạc Tang hung hăng ăn thức ăn, căm giận nói:

“Ta coi như hiểu rồi, thì ra cô nương Nam Cương chúng ta mới là mây, nữ nhân Đại Phụng là bùn.”

“Không có không có, muội từng thấy công chúa Trung Nguyên, thật ra rất lung linh, chỉ là so với muội kém xa.” Lệ Na nói đúng trọng tâm.

“Đúng đó, muội chính là mỹ nhân số một Lực Cổ bộ chúng ta.” Mạc Tang gật đầu, đồng ý lời của muội muội.

Hứa Thất An ở trong lòng hướng hai huynh muội chắp chắp tay, quay về phòng.

Khò, khò...

Tiếng ngáy của Tiểu Đậu Đinh vang lên có tiết tấu, bằng vào thị lực cường đại, hắn thấy muội muội ngu xuẩn ngã chỏng vó nằm ở trên giường, đá rơi xuống chăn da thú.

Cổ tay phải ướt sũng một mảng, tựa như vừa mới bị gặm.

Giường không lớn, bị Tiểu Đậu Đinh chiếm hai phần ba, Hứa Thất An mang tay chân nó xếp gọn, kéo chăn da thú đắp cho hai huynh muội, nhắm mắt nghỉ ngơi.

...

Trong mông mông lung lông, hắn nghe thấy được tiếng gầm gừ xé rách tim phổi, điều này làm hắn lập tức bừng tỉnh.

Giờ khắc này, bằng vào nguyên thần Siêu Phàm cảnh cường hãn vô cùng, Hứa Thất An rõ ràng nhận thức được mình còn ở “trong mộng”, phản ứng đầu tiên là:

Siêu Phàm cao thủ Vu Thần giáo đến đây?

Có thể ở cảnh trong mơ đối phó hắn loại cao thủ cấp bậc này, trong các hệ thống lớn, chỉ có hệ thống Vu sư lúc tứ phẩm xưng là “Mộng Vu”.

Đạo môn tuy cũng có pháp thuật trong mộng câu hồn, nhưng nó thuộc loại thần dị m Thần tự mang, so sánh với Mộng Vu, thuộc loại khác nhau giữa chuyên nghiệp và nghề phụ.

Trong dư âm của tiếng rống, Hứa Thất An thấy hình ảnh.

Hắn thấy dưới bầu trời xanh thẳm, một ngôi sao băng kéo ánh lửa, rơi về phía mặt đất.

Trong ánh lửa đỏ đậm diễm lệ, là một con chim lửa khổng lồ hai cánh bị xé rách.

Chim lửa theo lửa cùng nhau rơi xuống, như tinh tú ngã xuống, mà mặt đất nó rơi xuống, vết thương chi chít, ngang dọc vô số thi thể.

Người khổng lồ con mắt duy nhất bị móc xuống, cái trán trống rỗng chảy máu tươi; Huyền Vũ bị chặt đứt đầu rắn, mai rùa che kín khe nứt; Người khổng lồ mười hai đôi cánh tay đầu thoát ly cổ; Con rắn khổng lồ thân thể thối rữa có thể so với núi cao, lộ ra xương cốt lởm chởm.

Hoàng kim sư tử chỉ còn lại có nửa người; cả người mọc đầy cục thịt, Quả cầu thịt tràn ngập hận ý chăm chú nhìn bầu trời nhưng sớm chết đi; Rắn chín đầu có đầu và thân thể chia lìa...

Những thứ này là Thần Ma Hứa Thất An từng ở trong mộng thấy, sinh ra ở thời đại viễn cổ.

“Ta thấy tình cảnh khi Thần Ma ngã xuống...”

Nơi này chỉ là một giấc mộng, nhưng Hứa Thất An giống như nghe thấy được tiếng tim đập cuồng loạn của mình.

Hình ảnh chuyển, Hứa Thất An thấy “quái vật” toàn thân vết thương chồng chất, hoạt động thân thể có thể xưng là núi cao, đi vào trong vết nứt lớn sâu không thấy đáy.

Quái vật này kết cấu thân thể cực kỳ kinh hoàng, từng sợi gân nổi lên, từng khối cơ bắp bành trướng, như một ngọn núi do cơ bắp tạo thành.

Thân “núi” cơ bắp tạo thành có những hàng lỗ khí, phun trào ra sương khói màu xanh lục, lượn lờ ở bầu trời, hình thành tầng mây màu xanh lục.

Cái đáy núi thịt chảy xuôi bóng ma dinh dính.

Cổ Thần!

Lần trước thấy Cổ Thần, vẫn là trong mộng sau khi hắn cùng quốc sư lên giường, mơ màng ngủ say.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.