Chương trước
Chương sau
Nếu chỉ là lựa chọn trung lập, không xuất binh với Đại Phụng, vậy thì dễ xử lý, bọn họ có thể dùng thế cục không rõ, không muốn tộc nhân chịu chết các loại lý do để trấn an bộ tộc.

Cái này đã chiếm đại nghĩa, lại có thể mang đến hồi báo phong phú cho tộc nhân (Độc Cổ).

Hứa Thất An cười lên. Ngay từ đầu, hắn đã không trông cậy vào Cổ tộc có thể xuất binh viện trợ Đại Phụng, hai bên mâu thuẫn quá sâu, sâu đến mức Thiên Cổ Bà Bà tự mình tới nhắc nhở hắn.

Ở dưới tình huống Vân Châu và Đại Phụng đều có thể thỏa mãn nhu cầu của Cổ tộc, muốn cho Cổ tộc tiêu tan hiềm khích trước đây, khả năng rất thấp rất thấp.

Kế hoạch thật sự Hứa Thất An chế định, là đánh trước phục bọn họ, lại nghĩ cách để Cổ tộc từ bỏ kết minh với Vân Châu.

Cái gọi là xuất binh viện trợ, chỉ là kỹ xảo đàm phán mà thôi, trước mang giá liều mạng nâng lên, sau đó hạ xuống kiểu nhảy vực, chế tạo cảm giác chênh lệch tâm lý “chúng ta lãi to”, “Như vậy cũng có thể tiếp nhận”.

Còn chưa kết thúc, để Cổ tộc hủy bỏ kết minh chỉ là bước thứ nhất.

Một bước tiếp theo, Hứa Thất An vẫn muốn bọn họ xuất binh, nhưn sẽ không để bảy bộ tộc Cổ tộc dốc toàn bộ lực lượng, hắn sẽ lấy lương thực làm mồi, mời cao thủ Lực Cổ bộ tham chiến.

Lấy các loại vật tư và thương phẩm làm mồi, mời hai bộ tộc Ám Cổ, Tâm Cổ xuất chiến, hai bộ tộc này thù hận đối với Đại Phụng khá nhẹ, hứa hẹn thật nhiều, thuê bọn họ xuất chiến cũng không khó.

Nam Cương không thiếu thức ăn, nhưng thiếu đồ sứ, lá trà, tơ lụa, sách vân vân các vật tư đồ dùng.

Chỉ cần cho đủ nhiều, bọn họ chung quy sẽ đáp ứng.

Nhưng, Hứa Thất An vẫn đã xem nhẹ chấp niệm của Vưu Thi đối với thù giết cha.

Muốn thuận lợi hoàn thành kế hoạch, Vưu Thi thành trở ngại khó có thể vượt qua.

Nếu không thể trấn an hắn, lấy tập tục đoàn kết của Cổ tộc, sáu bộ tộc khác rất khó thật sự khoanh tay đứng nhìn.

Vưu Thi cười nhạo nói:

“Các ngươi quyết định như thế nào là chuyện của các ngươi, Thi Cổ bộ ta, quyết định kết minh với Vân Châu, ai cũng không thể ngăn cản. Ta ngược lại muốn xem, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu tộc nhân Tình Cổ bộ cùng Độc Cổ bộ nguyện ý tùy tùng ta.”

Bạt Kỷ và Loan Ngọc biến sắc.

Đầu chim chuyển động, nhìn Hứa Thất An: “Ngươi không ngại thử tới giết ta, giết ta, vấn đề liền giải quyết.”

“Vưu Thi thủ lĩnh quyết định như thế nào, là chuyện của ngươi.”

Hứa Thất An không hoảng hốt chút nào, thản nhiên nói:

“Nhưng, ta cũng có món quà tặng cho Thi Cổ bộ, vì sao không xem ta đưa ra được thứ gì trước?”

Nếu là Tâm Cổ và Ám Cổ, Hứa Thất An còn thật sự nghĩ không ra có cái gì có thể thỏa mãn đối phương, con ngựa cái nhỏ tuy đáng yêu mê người, nhưng nó là ngựa cái, Thuần Yên cũng là nữ nhân.

Sở thích không đúng vị.

Nhu cầu của Ám Cổ là góc ẩn nấp, thứ này không cần người khác cho.

Nhưng Thi Cổ bộ, làm kí chủ Thất Tuyệt Cổ, Hứa Thất An quá rõ nhu cầu của bọn họ.

Vưu Thi như là nghe được câu chuyện rất buồn cười, giọng điệu trào phúng hơn nữa khinh thường:

“Vô luận ngươi đưa ra cái gì, ta cũng sẽ không...”

Lúc này, hắn thấy Hứa Thất An lấy ra một tấm gương ngọc thạch nhỏ, đổ mặt gương.

“Rầm!”

Một cái quan tài rơi ra, trong chấn động, ván quan tài trượt ra ngoài.

Lệ Na bịt mũi, liên tục lui về phía sau, chỉ là ngửi một luồng khí tức trong quan tài phát ra, nàng đã có chút váng đầu hoa mắt.

Long Đồ vội vàng dùng bàn tay to như quạt hương bồ che mặt Hứa Linh m, sau đó mang nó ném ra thật xa.

Trong quan tài, một xác cổ tàn phá không chịu nổi bại lộ ở trong mắt mọi người.

Nó thoạt nhìn như là một thây khô ngủ say vô tận năm tháng, hơn nữa gặp phải phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, xương ngực, xương sườn phần nhiều bị gãy, đầu cũng không trọn vẹn.

Nhưng ánh mắt Vưu Thi đặt ở trên xác cổ, cũng không dời đi được nữa.

“Đây là...”

Vưu Thi không chịu khống chế hỏi ra hai chữ này, trong lòng hắn là kháng cự, không muốn rơi vào bẫy của Hứa Thất An.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy xác cổ này, ánh mắt hắn không chịu khống chế, cảm xúc hắn khó có thể bình phục, hắn khát vọng như lật sông nghiêng biển, đánh sập lý trí.

Quá hoàn mỹ rồi, cái xác này quá hoàn mỹ rồi.

So với mọi thi thể hắn từng gặp còn hoàn mỹ hơn, so với bất cứ một con rối nào của Thi Cổ bộ cũng mê người hơn.

Tuy nó thoạt nhìn tàn phá không chịu nổi.

Hứa Thất An chưa trả lời vấn đề của hắn, cười nói:

“Vưu Thi thủ lĩnh nếu cảm thấy hứng thú, không ngại tới gần thưởng thức một chút.”

“Hừ, ta cũng không có hứng thú.” Vưu Thi mạnh miệng một câu, hai cánh tự giác đập, đáp ở bên quan tài.

Không nói một lời chăm chú nhìn xác cổ hồi lâu, hai móng vuốt bước đi, vòng quanh quan tài nhìn một vòng. Bước chân của nó rất chậm, hết sức chăm chú, như là người thu thập đồ cổ đang giám thưởng một món đồ cổ niên đại xa xưa nhưng giá trị liên thành.

Đột nhiên, Vưu Thi “Ồ” một tiếng, dùng sức mổ vào mặt xác cổ một phát.

Cái mỏ nhọn nhanh như chớp, hiển nhiên là dùng toàn lực, nhưng cái này chưa thể phá hư xác cổ, cũng chưa truyền ra tiếng vang sắc bén của kim loại va chạm.

Vưu Thi ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Hứa Thất An, muốn nói lại thôi một lát, vẫn không nhịn được, trầm giọng hỏi:

“Cái này không giống thi thân của võ phu, nhưng tính dẻo cùng cường độ của thân thể, thậm chí vượt qua tam phẩm hành thi kia của ta.”

Hứa Thất An cười nói:

“Người trong nghề nha.”

“Không sai, đây không phải thi thân của võ phu, xác này là mấy ngàn năm trước, một vị cường giả đạo môn bỏ lại thân thể, hắn là nhị phẩm đỉnh phong, sau khi độ kiếp thất bại, rút đi thân thể cũ, đó là xác này.”

Thật ra nhị phẩm đỉnh phong là suy tính rất bảo thủ.

Trong giọng nói Vưu Thi mang theo một chút ồ ồ: “Nhị phẩm đỉnh phong, ngươi xác định là nhị phẩm đỉnh phong?”

Lúc hỏi, hai cánh hắn không tự giác vỗ vài cái, như tăng thêm giọng điệu.

“Tam phẩm Dương Thần cũng không có thân thể chắc chắn bất hủ như vậy.” Hứa Thất An cười nói.

Vưu Thi không thể phản bác, đạo môn Dương Thần quả thật không có loại thân thể này, mà hắn vừa rồi từng tự mình kiểm tra, cái này không phải là thân thể võ phu.

“Hắn vì sao sẽ hủy thành như vậy?”

Vưu Thi dốc sức để giọng điệu tỏ ra bình tĩnh, không cho Hứa Thất An nghe ra vô cùng đau đớn, cùng với khát vọng đối với cái xác này.

Ngươi nếu biết nó từng sinh ra linh trí, sẽ càng thêm si cuồng... Hứa Thất An trầm ngâm một phen, quyết định mang sự tình nói cho Vưu Thi, như vậy có thể gia tăng lợi thế, để đối phương càng thêm không thể từ chối. Nếu chỉ là lựa chọn trung lập, không xuất binh với Đại Phụng, vậy thì dễ xử lý, bọn họ có thể dùng thế cục không rõ, không muốn tộc nhân chịu chết các loại lý do để trấn an bộ tộc.

Cái này đã chiếm đại nghĩa, lại có thể mang đến hồi báo phong phú cho tộc nhân (Độc Cổ).

Hứa Thất An cười lên. Ngay từ đầu, hắn đã không trông cậy vào Cổ tộc có thể xuất binh viện trợ Đại Phụng, hai bên mâu thuẫn quá sâu, sâu đến mức Thiên Cổ Bà Bà tự mình tới nhắc nhở hắn.

Ở dưới tình huống Vân Châu và Đại Phụng đều có thể thỏa mãn nhu cầu của Cổ tộc, muốn cho Cổ tộc tiêu tan hiềm khích trước đây, khả năng rất thấp rất thấp.

Kế hoạch thật sự Hứa Thất An chế định, là đánh trước phục bọn họ, lại nghĩ cách để Cổ tộc từ bỏ kết minh với Vân Châu.

Cái gọi là xuất binh viện trợ, chỉ là kỹ xảo đàm phán mà thôi, trước mang giá liều mạng nâng lên, sau đó hạ xuống kiểu nhảy vực, chế tạo cảm giác chênh lệch tâm lý “chúng ta lãi to”, “Như vậy cũng có thể tiếp nhận”.

Còn chưa kết thúc, để Cổ tộc hủy bỏ kết minh chỉ là bước thứ nhất.

Một bước tiếp theo, Hứa Thất An vẫn muốn bọn họ xuất binh, nhưn sẽ không để bảy bộ tộc Cổ tộc dốc toàn bộ lực lượng, hắn sẽ lấy lương thực làm mồi, mời cao thủ Lực Cổ bộ tham chiến.

Lấy các loại vật tư và thương phẩm làm mồi, mời hai bộ tộc Ám Cổ, Tâm Cổ xuất chiến, hai bộ tộc này thù hận đối với Đại Phụng khá nhẹ, hứa hẹn thật nhiều, thuê bọn họ xuất chiến cũng không khó.

Nam Cương không thiếu thức ăn, nhưng thiếu đồ sứ, lá trà, tơ lụa, sách vân vân các vật tư đồ dùng.

Chỉ cần cho đủ nhiều, bọn họ chung quy sẽ đáp ứng.

Nhưng, Hứa Thất An vẫn đã xem nhẹ chấp niệm của Vưu Thi đối với thù giết cha.

Muốn thuận lợi hoàn thành kế hoạch, Vưu Thi thành trở ngại khó có thể vượt qua.

Nếu không thể trấn an hắn, lấy tập tục đoàn kết của Cổ tộc, sáu bộ tộc khác rất khó thật sự khoanh tay đứng nhìn.

Vưu Thi cười nhạo nói:

“Các ngươi quyết định như thế nào là chuyện của các ngươi, Thi Cổ bộ ta, quyết định kết minh với Vân Châu, ai cũng không thể ngăn cản. Ta ngược lại muốn xem, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu tộc nhân Tình Cổ bộ cùng Độc Cổ bộ nguyện ý tùy tùng ta.”

Bạt Kỷ và Loan Ngọc biến sắc.

Đầu chim chuyển động, nhìn Hứa Thất An: “Ngươi không ngại thử tới giết ta, giết ta, vấn đề liền giải quyết.”

“Vưu Thi thủ lĩnh quyết định như thế nào, là chuyện của ngươi.”

Hứa Thất An không hoảng hốt chút nào, thản nhiên nói:

“Nhưng, ta cũng có món quà tặng cho Thi Cổ bộ, vì sao không xem ta đưa ra được thứ gì trước?”

Nếu là Tâm Cổ và Ám Cổ, Hứa Thất An còn thật sự nghĩ không ra có cái gì có thể thỏa mãn đối phương, con ngựa cái nhỏ tuy đáng yêu mê người, nhưng nó là ngựa cái, Thuần Yên cũng là nữ nhân.

Sở thích không đúng vị.

Nhu cầu của Ám Cổ là góc ẩn nấp, thứ này không cần người khác cho.

Nhưng Thi Cổ bộ, làm kí chủ Thất Tuyệt Cổ, Hứa Thất An quá rõ nhu cầu của bọn họ.

Vưu Thi như là nghe được câu chuyện rất buồn cười, giọng điệu trào phúng hơn nữa khinh thường:

“Vô luận ngươi đưa ra cái gì, ta cũng sẽ không...”

Lúc này, hắn thấy Hứa Thất An lấy ra một tấm gương ngọc thạch nhỏ, đổ mặt gương.

“Rầm!”

Một cái quan tài rơi ra, trong chấn động, ván quan tài trượt ra ngoài.

Lệ Na bịt mũi, liên tục lui về phía sau, chỉ là ngửi một luồng khí tức trong quan tài phát ra, nàng đã có chút váng đầu hoa mắt.

Long Đồ vội vàng dùng bàn tay to như quạt hương bồ che mặt Hứa Linh m, sau đó mang nó ném ra thật xa.

Trong quan tài, một xác cổ tàn phá không chịu nổi bại lộ ở trong mắt mọi người.

Nó thoạt nhìn như là một thây khô ngủ say vô tận năm tháng, hơn nữa gặp phải phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, xương ngực, xương sườn phần nhiều bị gãy, đầu cũng không trọn vẹn.

Nhưng ánh mắt Vưu Thi đặt ở trên xác cổ, cũng không dời đi được nữa.

“Đây là...”

Vưu Thi không chịu khống chế hỏi ra hai chữ này, trong lòng hắn là kháng cự, không muốn rơi vào bẫy của Hứa Thất An.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy xác cổ này, ánh mắt hắn không chịu khống chế, cảm xúc hắn khó có thể bình phục, hắn khát vọng như lật sông nghiêng biển, đánh sập lý trí.

Quá hoàn mỹ rồi, cái xác này quá hoàn mỹ rồi.

So với mọi thi thể hắn từng gặp còn hoàn mỹ hơn, so với bất cứ một con rối nào của Thi Cổ bộ cũng mê người hơn.

Tuy nó thoạt nhìn tàn phá không chịu nổi.

Hứa Thất An chưa trả lời vấn đề của hắn, cười nói:

“Vưu Thi thủ lĩnh nếu cảm thấy hứng thú, không ngại tới gần thưởng thức một chút.”

“Hừ, ta cũng không có hứng thú.” Vưu Thi mạnh miệng một câu, hai cánh tự giác đập, đáp ở bên quan tài.

Không nói một lời chăm chú nhìn xác cổ hồi lâu, hai móng vuốt bước đi, vòng quanh quan tài nhìn một vòng. Bước chân của nó rất chậm, hết sức chăm chú, như là người thu thập đồ cổ đang giám thưởng một món đồ cổ niên đại xa xưa nhưng giá trị liên thành.

Đột nhiên, Vưu Thi “Ồ” một tiếng, dùng sức mổ vào mặt xác cổ một phát.

Cái mỏ nhọn nhanh như chớp, hiển nhiên là dùng toàn lực, nhưng cái này chưa thể phá hư xác cổ, cũng chưa truyền ra tiếng vang sắc bén của kim loại va chạm.

Vưu Thi ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Hứa Thất An, muốn nói lại thôi một lát, vẫn không nhịn được, trầm giọng hỏi:

“Cái này không giống thi thân của võ phu, nhưng tính dẻo cùng cường độ của thân thể, thậm chí vượt qua tam phẩm hành thi kia của ta.”

Hứa Thất An cười nói:

“Người trong nghề nha.”

“Không sai, đây không phải thi thân của võ phu, xác này là mấy ngàn năm trước, một vị cường giả đạo môn bỏ lại thân thể, hắn là nhị phẩm đỉnh phong, sau khi độ kiếp thất bại, rút đi thân thể cũ, đó là xác này.”

Thật ra nhị phẩm đỉnh phong là suy tính rất bảo thủ.

Trong giọng nói Vưu Thi mang theo một chút ồ ồ: “Nhị phẩm đỉnh phong, ngươi xác định là nhị phẩm đỉnh phong?”

Lúc hỏi, hai cánh hắn không tự giác vỗ vài cái, như tăng thêm giọng điệu.

“Tam phẩm Dương Thần cũng không có thân thể chắc chắn bất hủ như vậy.” Hứa Thất An cười nói.

Vưu Thi không thể phản bác, đạo môn Dương Thần quả thật không có loại thân thể này, mà hắn vừa rồi từng tự mình kiểm tra, cái này không phải là thân thể võ phu.

“Hắn vì sao sẽ hủy thành như vậy?”

Vưu Thi dốc sức để giọng điệu tỏ ra bình tĩnh, không cho Hứa Thất An nghe ra vô cùng đau đớn, cùng với khát vọng đối với cái xác này.

Ngươi nếu biết nó từng sinh ra linh trí, sẽ càng thêm si cuồng... Hứa Thất An trầm ngâm một phen, quyết định mang sự tình nói cho Vưu Thi, như vậy có thể gia tăng lợi thế, để đối phương càng thêm không thể từ chối.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.