Chương trước
Chương sau
Hai tay Vưu Thi đều nắm một cây đao xương, cúi lưng, hai ba bước chạy vội tới trước mặt Hứa Thất An, song đao đan nhau chém về phía cổ.

Bạt Kỷ đã biết độc tố vô dụng, nhưng vẫn phối hợp phun ra ba mũi tên độc màu xanh lục.

Vì bảo đảm ba vị đồng bạn có thể chuẩn xác trúng kẻ địch, Thuần Yên lại một lần rít gào, lấy Tâm Cổ thuật thi triển khống chế.

Ba vị thủ lĩnh công kích quả thật trúng kẻ địch, nhưng đó chỉ là một bóng ma không có thực thể.

Dưới ba tầng công kích, bóng ma như sương khói vặn vẹo, tiếp theo nhảy một cái, biến mất ở trước mặt Ảnh Tử cùng Vưu Thi.

“Ảnh Tử” tung người lao đi, lao vào cái bóng, truy đuổi.

“Thuần Yên, mau lui!”

Vưu Thi hét lớn.

Thuần Yên có một đôi mắt to đẹp khẽ biến sắc, nàng khó có thể tiếp nhận năng lực thao túng nguyên thần của mình mất đi hiệu lực, nhưng ở dưới Vưu Thi cảnh cáo, kinh nghiệm phong phú nàng lập tức nhảy lên, thoát ly mặt đất, như vậy có thể ngăn cản kẻ địch từ trong cái bóng của mình chui ra.

Đồng thời mở mồm, liên tục không ngừng phát ra rít gào không tiếng động.

Thân thể nhảy lên ở giữa không trung, nàng cảnh giác mà bình tĩnh quan sát, thấy bóng người màu vàng đậm từ dưới bóng một cái cây phụ cận mình chui ra.

Sau đó, vị võ phu này hai đầu gối gấp khúc, mặt đất “Ầm” trầm xuống, hắn như là một mũi tên nhọn bắn về phía bầu trời.

Trong lòng Thuần Yên run sợ, không ngừng há mồm phát ra tiếng rít.

Tiếng rít một lần này chưa chấn động nguyên thần, mà là kích phát một mặt dịu dàng cùng thương hương tiếc ngọc trong lòng Hứa Thất An.

Một loại thủ đoạn khác của Tâm Cổ: Cộng tình!

Mặt khác, nàng như lâm trận mới mài gươm triệu hồi thú vật phạm vi mấy chục dặm.

Vài lần trước đó không dùng cộng tình, là vì chấn động nguyên thần, hiệu quả cưỡng ép khống chế tốt hơn, có thể sáng tạo ưu thế cho đồng đội.

Mà cộng tình so ra không mạnh như vậy, nó có thể kích phát tình cảm vốn tồn tại trong nhân tính, nhưng nếu làm quá phận, đối phương sẽ lập tức phát hiện không thích hợp, do đó giãy thoát trạng thái cộng tình.

Ví dụ như để một võ phu sức mạnh ý chí kiên định ở trong sinh tử chiến bắt đầu sinh ra suy nghĩ chết chóc, hoặc trở nên tiêu cực, loại cộng tình này quá nửa sẽ thất bại.

Trước mắt lựa chọn thương hương tiếc ngọc, trên tính chất nhu hòa hơn rất nhiều, quyền chủ đạo ở trên người đối phương.

Mặt khác, cộng tình, không phải là đơn phương thi triển, mà là hai bên đồng bộ tình cảm.

Hứa Thất An nếu bắt đầu sinh tử chí, nàng cũng liền bắt đầu sinh tử chí.

Trong chiến đấu trước đó, nàng nếu là cưỡng ép khiến Hứa Thất An bắt đầu sinh tử chí, chỉ sợ mình sẽ là người đầu tiên khẩn cấp xông lên cùng Hứa Thất An liều mạng, cầu chết!

Dưới cộng tình, mặt mày Hứa Thất An nhất thời nhu hòa hẳn đi, nhẹ nhàng nói:

“Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng, có thể sẽ không làm đau ngươi. Cô nương vẫn là lần đầu tiên sao?”

Thuần Yên ngượng ngùng gật đầu: “Ừm!”

Vài giây sau, hai người đồng thời từ trong trạng thái cộng tình giãy thoát.

Cái này khẳng định không thích hợp nha, đánh rồi đánh, liền tán gẫu tới phương diện đó.

Cảm giác không hài hòa quá mạnh, so với bắt đầu sinh tử chí còn mạnh hơn, cộng tình thất bại.

Hắn thương hương tiếc ngọc vì sao là như vậy... Trong mắt Thuần Yên hiện lên tuyệt vọng.

Giờ này khắc này, tệ đoan của Tâm Cổ sư hiển lộ hết không thể nghi ngờ, không am hiểu chém giết chiến đấu, nàng đối mặt một vị Siêu Phàm võ phu tập kích, không thể phản kháng, không thể trốn tránh.

Chạy, lại ngay cả tốc độ cũng không đủ.

“Ầm!”

Mặt đất lần nữa lại vang lên tiếng sụp đổ, Vưu Thi cũng mang mình hóa thành mũi tên nhọn truy kích, ý đồ ngăn cản hắn tới gần đồng bạn.

Nhưng ngay sau đó, bóng tối vô biên vô hạn bao phủ hắn, Vưu Thi cũng cảm nhận được cảm thụ không lâu trước đó của Hứa Thất An.

Mà “Ảnh Tử” bởi vì vừa mới thi triển “Mông Tế”, trong khoảng thời gian ngắn không thể liên tục không ngừng thi triển, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn tiểu tử Trung Nguyên này quấn lấy Thuần Yên.

Bốp bốp bốp!

Đáp lại Hứa Thất An là một bộ combo quen thuộc, combo võ phu Hóa Kình trở lên mới có thể thi triển.

Hắn lúc này mới phát hiện, có lẽ là vì bù lại chiến lực cá thể không đủ, vị Tâm Cổ sư xinh đẹp này đồng thời cũng là một vị võ giả tứ phẩm đỉnh phong.

Hứa Thất An bắt lấy hai cổ tay người đẹp mắt hạnh, mang một đôi tay bẻ ngược ở sau lưng.

“Xì xì ~ “

Hai con rắn nhỏ màu đỏ trên vành tai Thuần Yên trung thành bảo vệ chủ, cắn cánh tay nam nhân.

Hứa Thất An liếc một cái đã nhìn ra, rắn này kịch độc.

Hai con rắn nhỏ đều tự cắn cánh tay Hứa Thất An, vù vù hai tiếng, con rắn nhỏ thống khổ cuộn mình lại, tựa như gãy răng.

“Ngươi...”

Trong mắt hạnh vừa tròn vừa to của Thuần Yên che kín giận dữ cùng kinh hoảng, nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, muốn phát ra rít gào không thành tiếng.

Hứa Thất An hướng mặt nàng phun ra khí thể thôi tình nồng độ cực cao, cùng với một con tử cổ Tình Cổ.

Tử cổ dài nhỏ màu đen nháy mắt tiến vào trong miệng Thuần Yên, biến mất không thấy nữa.

Cũng chỉ vài giây, máu của nàng bắt đầu sôi trào, làn da nhuộm lên đỏ bừng, tình dục trong thân thể bị điểm hỏa, thiêu đốt lý trí.

Tình Cổ, hắn cũng là Tình Cổ sư... Trong lòng Loan Ngọc hiện lên ý niệm khó có thể tin.

Lý trí số lượng không nhiều của nàng đến đây hoàn toàn sụp đổ, làn da đỏ bừng, hai má nóng rát, hai chân không tự giác ma sát.

Thời gian “Mông Tế” có tác dụng quá ngắn, Vưu Thi rất nhanh khôi phục cảm giác, cầm đao xương từ bên cạnh giết tới, khí thế hung mãnh như là muốn mang đôi cẩu nam nữ này cùng nhau chém giết.

Hắn là cố ý, mượn sát ý cùng đao khí giúp nàng “thức tỉnh”.

Quả nhiên, sau khi bị bên ngoài kích thích, thân thể mềm mại của Thuần Yên run lên, đôi mắt mê ly khôi phục tỉnh táo.

Nhưng muộn rồi...

Keng!

Đao xương hung hăng chém ở đầu Hứa Thất An, chém ra một chuỗi đốm lửa, hắn không có ý tứ tránh né, chỉ là ở khi đao xương chém trúng, dùng sức cho Thuần Yên một cú gấu ôm.

Rắc rắc!

Thân thể của nữ tính tựa như đều là mềm mại giống nhau, xương cốt cũng yếu ớt giống nhau.

Hứa Thất An tùy tay thả xuống Thuần Yên xương cốt gãy mười mấy cái, kiêm tình độc quấn thân, đứng ngạo nghễ ở giữa không trung, đánh giá ba vị thủ lĩnh Ám Cổ, Thi Cổ, Độc Cổ, cười dữ tợn nói:

“Nên tới các ngươi rồi.”

Trong lòng ba vị thủ lĩnh không biết sao phát lạnh.

Hít sâu một hơi, hắn hướng tới ba người phía dưới phun ra một ngụm khí thể thôi tình.

Trừ hành thi, trong đũng quần Bạt Kỷ cùng “Ảnh Tử”, lều trại dựng lên cao cao, trong mắt thiêu đốt tình dục, nhưng rất nhanh bình phục.

Cái này dù sao chưa đạt tới Siêu Phàm cảnh giới, uy lực tương đối kém một chút. Hai tay Vưu Thi đều nắm một cây đao xương, cúi lưng, hai ba bước chạy vội tới trước mặt Hứa Thất An, song đao đan nhau chém về phía cổ.

Bạt Kỷ đã biết độc tố vô dụng, nhưng vẫn phối hợp phun ra ba mũi tên độc màu xanh lục.

Vì bảo đảm ba vị đồng bạn có thể chuẩn xác trúng kẻ địch, Thuần Yên lại một lần rít gào, lấy Tâm Cổ thuật thi triển khống chế.

Ba vị thủ lĩnh công kích quả thật trúng kẻ địch, nhưng đó chỉ là một bóng ma không có thực thể.

Dưới ba tầng công kích, bóng ma như sương khói vặn vẹo, tiếp theo nhảy một cái, biến mất ở trước mặt Ảnh Tử cùng Vưu Thi.

“Ảnh Tử” tung người lao đi, lao vào cái bóng, truy đuổi.

“Thuần Yên, mau lui!”

Vưu Thi hét lớn.

Thuần Yên có một đôi mắt to đẹp khẽ biến sắc, nàng khó có thể tiếp nhận năng lực thao túng nguyên thần của mình mất đi hiệu lực, nhưng ở dưới Vưu Thi cảnh cáo, kinh nghiệm phong phú nàng lập tức nhảy lên, thoát ly mặt đất, như vậy có thể ngăn cản kẻ địch từ trong cái bóng của mình chui ra.

Đồng thời mở mồm, liên tục không ngừng phát ra rít gào không tiếng động.

Thân thể nhảy lên ở giữa không trung, nàng cảnh giác mà bình tĩnh quan sát, thấy bóng người màu vàng đậm từ dưới bóng một cái cây phụ cận mình chui ra.

Sau đó, vị võ phu này hai đầu gối gấp khúc, mặt đất “Ầm” trầm xuống, hắn như là một mũi tên nhọn bắn về phía bầu trời.

Trong lòng Thuần Yên run sợ, không ngừng há mồm phát ra tiếng rít.

Tiếng rít một lần này chưa chấn động nguyên thần, mà là kích phát một mặt dịu dàng cùng thương hương tiếc ngọc trong lòng Hứa Thất An.

Một loại thủ đoạn khác của Tâm Cổ: Cộng tình!

Mặt khác, nàng như lâm trận mới mài gươm triệu hồi thú vật phạm vi mấy chục dặm.

Vài lần trước đó không dùng cộng tình, là vì chấn động nguyên thần, hiệu quả cưỡng ép khống chế tốt hơn, có thể sáng tạo ưu thế cho đồng đội.

Mà cộng tình so ra không mạnh như vậy, nó có thể kích phát tình cảm vốn tồn tại trong nhân tính, nhưng nếu làm quá phận, đối phương sẽ lập tức phát hiện không thích hợp, do đó giãy thoát trạng thái cộng tình.

Ví dụ như để một võ phu sức mạnh ý chí kiên định ở trong sinh tử chiến bắt đầu sinh ra suy nghĩ chết chóc, hoặc trở nên tiêu cực, loại cộng tình này quá nửa sẽ thất bại.

Trước mắt lựa chọn thương hương tiếc ngọc, trên tính chất nhu hòa hơn rất nhiều, quyền chủ đạo ở trên người đối phương.

Mặt khác, cộng tình, không phải là đơn phương thi triển, mà là hai bên đồng bộ tình cảm.

Hứa Thất An nếu bắt đầu sinh tử chí, nàng cũng liền bắt đầu sinh tử chí.

Trong chiến đấu trước đó, nàng nếu là cưỡng ép khiến Hứa Thất An bắt đầu sinh tử chí, chỉ sợ mình sẽ là người đầu tiên khẩn cấp xông lên cùng Hứa Thất An liều mạng, cầu chết!

Dưới cộng tình, mặt mày Hứa Thất An nhất thời nhu hòa hẳn đi, nhẹ nhàng nói:

“Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng, có thể sẽ không làm đau ngươi. Cô nương vẫn là lần đầu tiên sao?”

Thuần Yên ngượng ngùng gật đầu: “Ừm!”

Vài giây sau, hai người đồng thời từ trong trạng thái cộng tình giãy thoát.

Cái này khẳng định không thích hợp nha, đánh rồi đánh, liền tán gẫu tới phương diện đó.

Cảm giác không hài hòa quá mạnh, so với bắt đầu sinh tử chí còn mạnh hơn, cộng tình thất bại.

Hắn thương hương tiếc ngọc vì sao là như vậy... Trong mắt Thuần Yên hiện lên tuyệt vọng.

Giờ này khắc này, tệ đoan của Tâm Cổ sư hiển lộ hết không thể nghi ngờ, không am hiểu chém giết chiến đấu, nàng đối mặt một vị Siêu Phàm võ phu tập kích, không thể phản kháng, không thể trốn tránh.

Chạy, lại ngay cả tốc độ cũng không đủ.

“Ầm!”

Mặt đất lần nữa lại vang lên tiếng sụp đổ, Vưu Thi cũng mang mình hóa thành mũi tên nhọn truy kích, ý đồ ngăn cản hắn tới gần đồng bạn.

Nhưng ngay sau đó, bóng tối vô biên vô hạn bao phủ hắn, Vưu Thi cũng cảm nhận được cảm thụ không lâu trước đó của Hứa Thất An.

Mà “Ảnh Tử” bởi vì vừa mới thi triển “Mông Tế”, trong khoảng thời gian ngắn không thể liên tục không ngừng thi triển, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn tiểu tử Trung Nguyên này quấn lấy Thuần Yên.

Bốp bốp bốp!

Đáp lại Hứa Thất An là một bộ combo quen thuộc, combo võ phu Hóa Kình trở lên mới có thể thi triển.

Hắn lúc này mới phát hiện, có lẽ là vì bù lại chiến lực cá thể không đủ, vị Tâm Cổ sư xinh đẹp này đồng thời cũng là một vị võ giả tứ phẩm đỉnh phong.

Hứa Thất An bắt lấy hai cổ tay người đẹp mắt hạnh, mang một đôi tay bẻ ngược ở sau lưng.

“Xì xì ~ “

Hai con rắn nhỏ màu đỏ trên vành tai Thuần Yên trung thành bảo vệ chủ, cắn cánh tay nam nhân.

Hứa Thất An liếc một cái đã nhìn ra, rắn này kịch độc.

Hai con rắn nhỏ đều tự cắn cánh tay Hứa Thất An, vù vù hai tiếng, con rắn nhỏ thống khổ cuộn mình lại, tựa như gãy răng.

“Ngươi...”

Trong mắt hạnh vừa tròn vừa to của Thuần Yên che kín giận dữ cùng kinh hoảng, nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, muốn phát ra rít gào không thành tiếng.

Hứa Thất An hướng mặt nàng phun ra khí thể thôi tình nồng độ cực cao, cùng với một con tử cổ Tình Cổ.

Tử cổ dài nhỏ màu đen nháy mắt tiến vào trong miệng Thuần Yên, biến mất không thấy nữa.

Cũng chỉ vài giây, máu của nàng bắt đầu sôi trào, làn da nhuộm lên đỏ bừng, tình dục trong thân thể bị điểm hỏa, thiêu đốt lý trí.

Tình Cổ, hắn cũng là Tình Cổ sư... Trong lòng Loan Ngọc hiện lên ý niệm khó có thể tin.

Lý trí số lượng không nhiều của nàng đến đây hoàn toàn sụp đổ, làn da đỏ bừng, hai má nóng rát, hai chân không tự giác ma sát.

Thời gian “Mông Tế” có tác dụng quá ngắn, Vưu Thi rất nhanh khôi phục cảm giác, cầm đao xương từ bên cạnh giết tới, khí thế hung mãnh như là muốn mang đôi cẩu nam nữ này cùng nhau chém giết.

Hắn là cố ý, mượn sát ý cùng đao khí giúp nàng “thức tỉnh”.

Quả nhiên, sau khi bị bên ngoài kích thích, thân thể mềm mại của Thuần Yên run lên, đôi mắt mê ly khôi phục tỉnh táo.

Nhưng muộn rồi...

Keng!

Đao xương hung hăng chém ở đầu Hứa Thất An, chém ra một chuỗi đốm lửa, hắn không có ý tứ tránh né, chỉ là ở khi đao xương chém trúng, dùng sức cho Thuần Yên một cú gấu ôm.

Rắc rắc!

Thân thể của nữ tính tựa như đều là mềm mại giống nhau, xương cốt cũng yếu ớt giống nhau.

Hứa Thất An tùy tay thả xuống Thuần Yên xương cốt gãy mười mấy cái, kiêm tình độc quấn thân, đứng ngạo nghễ ở giữa không trung, đánh giá ba vị thủ lĩnh Ám Cổ, Thi Cổ, Độc Cổ, cười dữ tợn nói:

“Nên tới các ngươi rồi.”

Trong lòng ba vị thủ lĩnh không biết sao phát lạnh.

Hít sâu một hơi, hắn hướng tới ba người phía dưới phun ra một ngụm khí thể thôi tình.

Trừ hành thi, trong đũng quần Bạt Kỷ cùng “Ảnh Tử”, lều trại dựng lên cao cao, trong mắt thiêu đốt tình dục, nhưng rất nhanh bình phục.

Cái này dù sao chưa đạt tới Siêu Phàm cảnh giới, uy lực tương đối kém một chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.