Chương trước
Chương sau
Lần này, ngay cả Lệ Na không tim không phổi cũng không chịu được nữa, cuống lên dậm chân.

“Bà bà, bà bà...”

Nàng hoảng sợ chạy tới bên cạnh Thiên Cổ Bà Bà, gắt gao túm cánh tay lão nhân, cầu xin nói:

“Bà bảo bọn họ dừng tay đi, cháu, cháu mang Hứa Thất An trở lại kinh thành còn không được sao, hắn là bạn của cháu, các người đừng giết hắn.”

Lệ Na như thế nào cũng không ngờ, sự tình sẽ đi đến một bước này.

Lúc trước nàng cho rằng mượn tên tuổi Hứa Thất An, để cho các trưởng lão và phụ thân tiếp nhận Hứa Linh m, Lệ Na âm thầm vỗ tay vì mình thông minh cơ trí.

Nếu biết sự tình sẽ biến thành như vậy, đánh chết nàng cũng không mang Hứa Thất An đến, tuy đến Nam Cương Cổ tộc là Hứa Thất An đưa ra.

“Cái đó không quan hệ với ngươi.”

Thiên Cổ Bà Bà vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười bình tĩnh hiền lành:

“Tên đã bắn ra không quay đầu lại, một trận này như thế nào cũng phải đánh, bằng không oán khí của bọn họ phát tiết như thế nào? Trung Nguyên có câu, gọi là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lần hai là suy lần ba thì kiệt.

“Cổ tộc muốn kết minh với Vân Châu, Hứa Thất An không đồng ý, cho nên mới lựa chọn nghênh chiến.”

Dừng một chút, bà ám chỉ nói: “Cổ tộc chỉ nguyện ý ngồi xuống đàm phán với cường giả.”

Lệ Na chẳng hề nghe hiểu ám chỉ, dùng sức dậm chân, kêu lên:

“Bọn họ bắt nạt người ta, có bản lãnh đơn đả độc đấu.”

Thấy Thiên Cổ Bà Bà cũng không đáng tin cậy, Lệ Na hoang mang lo sợ, lúc này, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh quen thuộc giáng xuống, Thiên Địa hội có người truyền thư.

Thiên Địa hội, có việc tìm Thiên Địa hội... Lệ Na luống cuống tay chân sờ soạng một trận ở trong lòng, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư.

【 7: Công chúa điện hạ, trong tay ngài có khải giáp binh khí hay không? Ta muốn võ trang đội ngũ của ta, sau đó kéo bọn họ đi Thanh Châu đánh trận. 】

Lý Linh Tố phát đến truyền thư.

Hoài Khánh còn đang trả lời, Lý Diệu Chân truyền thư mắng:

【 2: Si tâm vọng tưởng, thời chiến quân bị thiếu, sao có thể dùng ở trên thân đám ô hợp kia dưới trướng ngươi. Muốn binh khí cùng khôi giáp, tự mình đi Thanh Châu giết địch đi. Huống hồ, người nào đó chỉ là công chúa không có thực quyền. 】

Nhân tiện dìm Hoài Khánh một câu.

Hoài Khánh chưa đáp lại, như khinh thường quan tâm ngọa long sồ phượng của Thiên tông.

Lệ Na lấy lại bình tĩnh, lấy ngón tay thay bút, truyền thư nói:

【 5: Cứu mạng, Hứa Thất An sắp chết rồi, các thủ lĩnh Cổ tộc chúng ta đang giết hắn. 】

【 1: Chuyện là thế nào. 】

Hoài Khánh truyền thư trước hết.

【 5: Vân Châu nhân muốn kết minh với Cổ tộc, tấn công Đại Phụng, vừa lúc Hứa Thất An ở Nam Cương, các thủ lĩnh đang vây giết hắn... 】

Lệ Na lời lẽ hỗn độn mang sự tình kể lại một lần.

Đại khái có mười mấy giây im lặng, Lý Linh Tố truyền thư nói:

【 Ta từng ở Nam Cương một đoạn thời gian, Cổ tộc bảy bộ tộc, mỗi vị thủ lĩnh đều là Siêu Phàm cảnh. Thủ đoạn của Cổ tộc cực kỳ quỷ dị, muốn giết một tam phẩm võ phu không khó. Hơn nữa thời gian kéo dài càng lâu, càng khó đào tẩu. 】

【 2: Không, không sao... Hắn là tam phẩm võ phu, lại có Phù Đồ bảo tháp, hắn muốn đi, thủ lĩnh Cổ tộc ngăn không được. 】

Lý Diệu Chân ý thức được tình huống hung hiểm, các đại thủ lĩnh của Cổ tộc vây giết Hứa Thất An, phàm là biết thực lực Cổ tộc, đều có thể biết điều này ý nghĩa cái gì.

【 1: Lệ Na, bây giờ là tình huống gì. 】

【 5: Hắn bị các thủ lĩnh cuốn lấy rồi. 】

Hoài Khánh truyền thư theo sát tới: 【 1: Không nên, lấy sự thông minh của hắn, sẽ không để bản thân lâm vào tử cảnh, Cổ tộc có phải lấy Linh m làm con tin ép giữ hắn lại hay không? 】

Hoài Khánh băng tuyết thông minh lập tức phán đoán ra không thích hợp.

【 5: Hứa Ninh Yến muốn ngăn cản Cổ tộc và Vân Châu liên minh, cứu lại Đại Phụng. 】

Số 1 Hoài Khánh bỗng nhiên không còn lên tiếng.

【Cổ tộc các ngươi muốn chết sao, có phải muốn chết hay không? Tin hay không lão nương lập lời thề thiên đạo diệt Cổ tộc ngươi. 】

Lý Diệu Chân nổi điên lên rồi.

Lệ Na chưa bao giờ thấy số 2 thất thố như thế, có chút không biết làm sao.

Hoài Khánh im lặng, Lý Diệu Chân nổi giận, Sở Nguyên Chẩn thấy thế, đành phải đứng ra truyền thư:

【 Lệ Na, ngươi tìm chúng ta là muốn tìm kiếm trợ giúp? 】

【 5: Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. 】

【 4: Ngươi nói trước cho ta biết tình huống Linh m, còn có vương phi. 】

Hắn vẫn quen xưng Mộ Nam Chi là vương phi.

【 5: Linh m ở bên cạnh A Đa ta, nó là đệ tử của A Đa ta, rất an toàn. Vương phi là ai? 】

【 4: Nữ nhân kia theo bên người Hứa Thất An, ừm, người tướng mạo thường thường đó. 】

Lệ Na liền biết ngay, truyền thư trả lời: 【 Nàng cũng rất an toàn. 】

【 4: Đừng cuống lên, không sao, chuyện cùng người có thể khiến Hứa Thất An liều mạng không nhiều, nếu là kết quả nhất định phải chết, hắn đã sớm chạy. Cũng không tồn tại khả năng người không biết không sợ, hắn đối với thủ đoạn của Cổ tộc có thể so với ngươi còn quen thuộc hơn, ngươi khẳng định mang Thất Tuyệt Cổ quên mất rồi.

【 Đã lựa chọn nghênh chiến, vậy hắn ít nhiều là có nắm chắc. 】

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Sở Nguyên Chẩn không tự tin lắm, bổ sung nói:

【 Lát nữa ngươi mang chiến đấu chấm dứt nói cho chúng ta biết, chúng ta chờ. 】

Đúng vậy, còn có Thất Tuyệt Cổ... Lệ Na kinh hỉ hẳn lên, nàng rốt cuộc nhớ lại vật này rồi.

...

Độc của thủ lĩnh Độc Cổ bộ, so với ta mạnh hơn nhiều, không hổ là chuyên nghiệp.

“Mông Tế” của Ám Cổ còn chưa thi triển đối với ta, nếu ta đơn thuần chỉ là tam phẩm võ phu, tuyệt đối sẽ bị chậm rãi tiêu hao chết ở chỗ này... Hứa Thất An tránh đi sáu thanh đao xương đón đầu bổ tới, sau khi bước đầu thử ra trình độ của Vưu Thi, Loan Ngọc cùng Bạt Kỷ, hắn liền không nương tay nữa.

Tình Cổ cũng tốt, độc tố cũng thế, thật ra đều chưa tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.

Thủ đoạn mấy vị thủ lĩnh lấy làm kiêu ngạo, đối với một địch nhân cổ thuật chênh lệch không lớn mà nói, nguy hại có thể tạo thành có hạn.

Thân là chiến sĩ kinh nghiệm phong phú, giữ lại thủ đoạn, thử sâu cạn của kẻ địch là thao tác thường quy.

Nghiêng người, bước lướt, cơ bắp chân phải căng lên rách ống quần, chợt bành trướng gấp đôi, “Bốp” một tiếng, quật rách không khí, hung hăng quật ở trên thân hành thi bên trái.

Quật hành thi đó gãy ngang lưng.

Cuồng Bạo!

Kim Cương thể phách phối hợp Cuồng Bạo, không đâu không phá, không có gì có thể ngăn cản.

So sánh với lúc ở Nam Pháp tự độc đấu A Tô La, chiến lực của hắn lại tăng vọt một mảng lớn.

Một đòn vụt chân giải quyết xong hành thi đầu tiên, vòng lửa sau đầu Hứa Thất An bùng nổ, nổ tung người mặc áo choàng phía sau cầm đao xương muốn đánh lén, khiến thân thể gã cháy lên. Lần này, ngay cả Lệ Na không tim không phổi cũng không chịu được nữa, cuống lên dậm chân.

“Bà bà, bà bà...”

Nàng hoảng sợ chạy tới bên cạnh Thiên Cổ Bà Bà, gắt gao túm cánh tay lão nhân, cầu xin nói:

“Bà bảo bọn họ dừng tay đi, cháu, cháu mang Hứa Thất An trở lại kinh thành còn không được sao, hắn là bạn của cháu, các người đừng giết hắn.”

Lệ Na như thế nào cũng không ngờ, sự tình sẽ đi đến một bước này.

Lúc trước nàng cho rằng mượn tên tuổi Hứa Thất An, để cho các trưởng lão và phụ thân tiếp nhận Hứa Linh m, Lệ Na âm thầm vỗ tay vì mình thông minh cơ trí.

Nếu biết sự tình sẽ biến thành như vậy, đánh chết nàng cũng không mang Hứa Thất An đến, tuy đến Nam Cương Cổ tộc là Hứa Thất An đưa ra.

“Cái đó không quan hệ với ngươi.”

Thiên Cổ Bà Bà vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười bình tĩnh hiền lành:

“Tên đã bắn ra không quay đầu lại, một trận này như thế nào cũng phải đánh, bằng không oán khí của bọn họ phát tiết như thế nào? Trung Nguyên có câu, gọi là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lần hai là suy lần ba thì kiệt.

“Cổ tộc muốn kết minh với Vân Châu, Hứa Thất An không đồng ý, cho nên mới lựa chọn nghênh chiến.”

Dừng một chút, bà ám chỉ nói: “Cổ tộc chỉ nguyện ý ngồi xuống đàm phán với cường giả.”

Lệ Na chẳng hề nghe hiểu ám chỉ, dùng sức dậm chân, kêu lên:

“Bọn họ bắt nạt người ta, có bản lãnh đơn đả độc đấu.”

Thấy Thiên Cổ Bà Bà cũng không đáng tin cậy, Lệ Na hoang mang lo sợ, lúc này, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh quen thuộc giáng xuống, Thiên Địa hội có người truyền thư.

Thiên Địa hội, có việc tìm Thiên Địa hội... Lệ Na luống cuống tay chân sờ soạng một trận ở trong lòng, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư.

【 7: Công chúa điện hạ, trong tay ngài có khải giáp binh khí hay không? Ta muốn võ trang đội ngũ của ta, sau đó kéo bọn họ đi Thanh Châu đánh trận. 】

Lý Linh Tố phát đến truyền thư.

Hoài Khánh còn đang trả lời, Lý Diệu Chân truyền thư mắng:

【 2: Si tâm vọng tưởng, thời chiến quân bị thiếu, sao có thể dùng ở trên thân đám ô hợp kia dưới trướng ngươi. Muốn binh khí cùng khôi giáp, tự mình đi Thanh Châu giết địch đi. Huống hồ, người nào đó chỉ là công chúa không có thực quyền. 】

Nhân tiện dìm Hoài Khánh một câu.

Hoài Khánh chưa đáp lại, như khinh thường quan tâm ngọa long sồ phượng của Thiên tông.

Lệ Na lấy lại bình tĩnh, lấy ngón tay thay bút, truyền thư nói:

【 5: Cứu mạng, Hứa Thất An sắp chết rồi, các thủ lĩnh Cổ tộc chúng ta đang giết hắn. 】

【 1: Chuyện là thế nào. 】

Hoài Khánh truyền thư trước hết.

【 5: Vân Châu nhân muốn kết minh với Cổ tộc, tấn công Đại Phụng, vừa lúc Hứa Thất An ở Nam Cương, các thủ lĩnh đang vây giết hắn... 】

Lệ Na lời lẽ hỗn độn mang sự tình kể lại một lần.

Đại khái có mười mấy giây im lặng, Lý Linh Tố truyền thư nói:

【 Ta từng ở Nam Cương một đoạn thời gian, Cổ tộc bảy bộ tộc, mỗi vị thủ lĩnh đều là Siêu Phàm cảnh. Thủ đoạn của Cổ tộc cực kỳ quỷ dị, muốn giết một tam phẩm võ phu không khó. Hơn nữa thời gian kéo dài càng lâu, càng khó đào tẩu. 】

【 2: Không, không sao... Hắn là tam phẩm võ phu, lại có Phù Đồ bảo tháp, hắn muốn đi, thủ lĩnh Cổ tộc ngăn không được. 】

Lý Diệu Chân ý thức được tình huống hung hiểm, các đại thủ lĩnh của Cổ tộc vây giết Hứa Thất An, phàm là biết thực lực Cổ tộc, đều có thể biết điều này ý nghĩa cái gì.

【 1: Lệ Na, bây giờ là tình huống gì. 】

【 5: Hắn bị các thủ lĩnh cuốn lấy rồi. 】

Hoài Khánh truyền thư theo sát tới: 【 1: Không nên, lấy sự thông minh của hắn, sẽ không để bản thân lâm vào tử cảnh, Cổ tộc có phải lấy Linh m làm con tin ép giữ hắn lại hay không? 】

Hoài Khánh băng tuyết thông minh lập tức phán đoán ra không thích hợp.

【 5: Hứa Ninh Yến muốn ngăn cản Cổ tộc và Vân Châu liên minh, cứu lại Đại Phụng. 】

Số 1 Hoài Khánh bỗng nhiên không còn lên tiếng.

【Cổ tộc các ngươi muốn chết sao, có phải muốn chết hay không? Tin hay không lão nương lập lời thề thiên đạo diệt Cổ tộc ngươi. 】

Lý Diệu Chân nổi điên lên rồi.

Lệ Na chưa bao giờ thấy số 2 thất thố như thế, có chút không biết làm sao.

Hoài Khánh im lặng, Lý Diệu Chân nổi giận, Sở Nguyên Chẩn thấy thế, đành phải đứng ra truyền thư:

【 Lệ Na, ngươi tìm chúng ta là muốn tìm kiếm trợ giúp? 】

【 5: Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. 】

【 4: Ngươi nói trước cho ta biết tình huống Linh m, còn có vương phi. 】

Hắn vẫn quen xưng Mộ Nam Chi là vương phi.

【 5: Linh m ở bên cạnh A Đa ta, nó là đệ tử của A Đa ta, rất an toàn. Vương phi là ai? 】

【 4: Nữ nhân kia theo bên người Hứa Thất An, ừm, người tướng mạo thường thường đó. 】

Lệ Na liền biết ngay, truyền thư trả lời: 【 Nàng cũng rất an toàn. 】

【 4: Đừng cuống lên, không sao, chuyện cùng người có thể khiến Hứa Thất An liều mạng không nhiều, nếu là kết quả nhất định phải chết, hắn đã sớm chạy. Cũng không tồn tại khả năng người không biết không sợ, hắn đối với thủ đoạn của Cổ tộc có thể so với ngươi còn quen thuộc hơn, ngươi khẳng định mang Thất Tuyệt Cổ quên mất rồi.

【 Đã lựa chọn nghênh chiến, vậy hắn ít nhiều là có nắm chắc. 】

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Sở Nguyên Chẩn không tự tin lắm, bổ sung nói:

【 Lát nữa ngươi mang chiến đấu chấm dứt nói cho chúng ta biết, chúng ta chờ. 】

Đúng vậy, còn có Thất Tuyệt Cổ... Lệ Na kinh hỉ hẳn lên, nàng rốt cuộc nhớ lại vật này rồi.

...

Độc của thủ lĩnh Độc Cổ bộ, so với ta mạnh hơn nhiều, không hổ là chuyên nghiệp.

“Mông Tế” của Ám Cổ còn chưa thi triển đối với ta, nếu ta đơn thuần chỉ là tam phẩm võ phu, tuyệt đối sẽ bị chậm rãi tiêu hao chết ở chỗ này... Hứa Thất An tránh đi sáu thanh đao xương đón đầu bổ tới, sau khi bước đầu thử ra trình độ của Vưu Thi, Loan Ngọc cùng Bạt Kỷ, hắn liền không nương tay nữa.

Tình Cổ cũng tốt, độc tố cũng thế, thật ra đều chưa tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.

Thủ đoạn mấy vị thủ lĩnh lấy làm kiêu ngạo, đối với một địch nhân cổ thuật chênh lệch không lớn mà nói, nguy hại có thể tạo thành có hạn.

Thân là chiến sĩ kinh nghiệm phong phú, giữ lại thủ đoạn, thử sâu cạn của kẻ địch là thao tác thường quy.

Nghiêng người, bước lướt, cơ bắp chân phải căng lên rách ống quần, chợt bành trướng gấp đôi, “Bốp” một tiếng, quật rách không khí, hung hăng quật ở trên thân hành thi bên trái.

Quật hành thi đó gãy ngang lưng.

Cuồng Bạo!

Kim Cương thể phách phối hợp Cuồng Bạo, không đâu không phá, không có gì có thể ngăn cản.

So sánh với lúc ở Nam Pháp tự độc đấu A Tô La, chiến lực của hắn lại tăng vọt một mảng lớn.

Một đòn vụt chân giải quyết xong hành thi đầu tiên, vòng lửa sau đầu Hứa Thất An bùng nổ, nổ tung người mặc áo choàng phía sau cầm đao xương muốn đánh lén, khiến thân thể gã cháy lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.