Chương trước
Chương sau
“Hứa Thất An thế mà tu thành Kim Cương thần thể rồi?”

Ngoài mười mấy dặm, Cát Văn Tuyên đứng ở trên ngọn cây, giơ một cái kính viễn vọng một ống kính, quan sát động tĩnh nơi xa.

Loại pháp khí sở trường quan sát này, là Hứa Bình Phong phát minh.

Nó có thể khiến người nắm giữ rõ ràng nhìn thấy động tĩnh cách mười mấy dặm, nếu là trèo cao quan sát, khoảng cách còn có thể xa hơn.

Lúc này, ở trong mắt Cát Văn Tuyên, đám người Hứa Thất An tuy nhỏ bé, thấy không rõ quá nhiều chi tiết, nhưng tình huống đại khái vẫn có thể thấy rõ ràng.

Vòng lửa thiêu đốt kia, chiếu rõ ràng vào trong con ngươi Cát Văn Tuyên.

“Hắn tu thành thân thể Kim Cương khi nào... Hắc, kẻ này, trong tình báo lần trước rõ ràng chưa ghi lại, cũng chính là nói, là gần đây tu thành... Không hổ là người có được đại khí vận.”

Cát Văn Tuyên liên tục nhíu mày.

Thể phách Kim Cương cộng thêm bất tử chi thể của võ phu, như vậy, Siêu Phàm cao thủ của Cổ tộc muốn giết hắn, hệ số khó khăn liền tăng vọt.

...

“Thân thể Kim Cương?!”

Tiếng kinh hô từ bên cạnh Thiên Cổ Bà Bà vang lên, Loan Ngọc mặc mát mẻ, thân thể mềm mại mê người che cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, hai mắt tỏa sáng, hít thở ồ ồ.

So sánh với nàng mừng rỡ như điên, người còn lại nhíu mày.

Vưu Thi thấp giọng nói:

“Ảnh tử, ngươi nấp kỹ, đừng dễ dàng ra tay. Ta đến chính diện kiềm chế hắn, Bạt Kỷ ngươi thi độc ảnh hưởng. Loan Ngọc, chờ trạng thái hắn hạ xuống, liền lập tức dẫn phát tình dục của hắn.

“Về phần Thuần Yên, ngươi tự xem mà làm.”

Sau khi đơn giản chế định phương thức đối địch, Vưu Thi hướng Thiên Cổ Bà Bà nói:

“Làm phiền bà bà che giấu khí tức cho chúng ta.”

Thiên Cổ Bà Bà cười nói: “Có thể.”

Bà nâng tay, nhẹ nhàng lau một cái, chỉ nháy mắt, khí tức năm vị thủ lĩnh đồng thời biến mất, trong đó bao gồm nhịp tim, hơi thở, năng lượng dao động.

Như vậy, dự cảm nguy hiểm của võ phu sẽ không có hiệu lực.

Bịch bịch bịch... Vưu Thi khoác áo choàng nghênh hướng Hứa Thất An, bước chân chạy như điên tạo thành động đất khe khẽ.

Khi tới gần Hứa Thất An, tiếng bước chân bỗng biến mất, hắn lấy tốc độ khủng bố lướt qua khoảng cách mười mấy trượng, trực tiếp xuất hiện ở trước người Hứa Thất An.

Áo choàng tung bay, nắm tay đâm ra ngoài.

Keng!

Trong thiên địa, một tiếng chuông vang dội, Hứa Thất An như một khối sắt màu vàng bay ngược ra ngoài.

Hắn là cố ý, mượn cái này mang chiến trường chuyển dời đến bên ngoài hơn nữa, tận khả năng tránh cho phá hủy Bá Sơn.

Vưu Thi thừa thắng xông lên, thủ lĩnh khác đều bắt đầu hành động, từ cánh bọc đánh, không cho Hứa Thất An cơ hội thoát đi.

...

Bịch bịch!

Đại trưởng lão nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đánh gãy ý tưởng muốn đuổi theo xem cuộc chiến của hắn, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Hứa Linh m xách một cây côn gỗ.

“Linh m?”

Đại trưởng lão nhíu mày, quát lớn: “Ngươi tới làm cái gì.”

Hắn như là quát trẻ con trong tộc mình.

Đám người Long Đồ cũng tạm thời dừng bước, nhăn mặt nhìn Tiểu Đậu Đinh.

So sánh với đám người Cổ tộc khôi ngô cao lớn, nó thật sự tựa như một hạt đậu nhỏ, chiều cao vừa vặn đến đầu gối Long Đồ.

“Đại ca của ta đâu!”

Hứa Linh m nổi giận gầm lên một tiếng, như sư tử nhỏ tức giận.

Nó dựng thẳng hai hàng lông mày nhạt, hướng tới đám người đại trưởng lão nhe răng trợn mắt:

“Ai đánh đại ca của ta, ta liền đánh kẻ đó. Đại ca từng chết một lần, ta không muốn mẹ cùng cha khóc.”

Nó còn nhớ rõ cái quan tài kia đầu năm.

Chưa bao giờ nhớ chuyện, nhưng nó nhớ rất rõ cái quan tài đó.

Long Đồ mặt mũi âm trầm, đánh giá Hứa Linh m một lát, đi lên phía trước, dùng sức vò đầu của nó một cái.

Bàn tay hắn so với đầu của Tiểu Đậu Đinh còn to hơn.

“Ngươi bây giờ, quá yếu.”

Long Đồ thanh âm hùng hậu, giọng điệu lại rất bình thản, hắn mang Tiểu Đậu Đinh giơ lên cao cao, đặt ở trên vai:

“Vi sư mang ngươi đi xem cuộc chiến, cho ngươi kiến thức một lần phong cảnh lĩnh vực Siêu Phàm. Nếu đại ca ngươi chết, ngươi liền nhớ kỹ mặt bọn họ, đánh bạc tính mạng đi tu hành.”

Đối với phương thức dạy đồ đệ như vậy của hắn, mấy vị trưởng lão vừa nhíu mày, lại vừa cảm thấy không có gì để bắt bẻ.

Một bên khác, Hứa Thất An một mạch rời khỏi ba mươi dặm, dừng lại ở một chỗ khe núi hoang tàn vắng vẻ.

Hắn vừa đứng vững, Vưu Thi liền như một mũi tên nhọn bắn tới, áo choàng vang lên phần phật.

Nhìn người mặc áo choàng khí thế hùng hổ, thế không thể đỡ, Hứa Thất An nhếch miệng nói:

“Nhường ngươi một chiêu mà thôi, xem làm ngươi đắc ý kìa, thực cho rằng dựa vào thi thể Siêu Phàm cảnh này, có thể chống lại ta?”

Hắn không lùi mà tiến, đón đầu Vưu Thi, một cánh tay đè lại đầu người mặc áo choàng, vòng lửa sau đầu chợt bùng lên, như là máy đẩy của tên lửa, lòng bàn tay phun ra khí cơ.

‘Rầm’ tiếng vang thật lớn, Vưu Thi ngửa ra sau bay ngược đi, cái trán da tróc thịt bong, nhưng không có máu tươi chảy ra..

Vưu Thi đang ngửa ra sau hai chân chạm đất, bịch bịch bịch... Liên tục lùi lại mấy bước, lui mỗi một bước, mặt đất liền theo đó rung mạnh “ầm ầm”.

Hắn vừa đứng vững, Hứa Thất An liền xuất hiện ở sau người, dựng bàn tay như đao, chém về phía cổ.

“Vù!”

Bên cạnh truyền đến tiếng xé gió thê lương, một cái bóng tím lấy tốc độ vượt qua mũi tên tập kích mặt Hứa Thất An.

Thân thể hắn ngửa ra sau, kéo đầu, tránh được cái bóng màu tím này, để cho nó sát qua cái mũi.

Xèo xèo ~ Bóng tím bắn chéo xuống mặt đất, là một bãi nọc độc, lập tức mang mặt đất ăn mòn ra hố sâu.

Mà chóp mũi Hứa Thất An, đã dính một tầng màu tím nhợt nhạt.

Nơi xa Bạt Kỷ phồng má, ngụm nọc độc thứ hai vận sức chờ phát động.

Cùng thời điểm, Vưu Thi làm ra ứng đối, thân hình bổ nhào về phía trước, một cú đá chân sau hung mãnh, đạp tới Hứa Thất An phía sau.

Keng!

Cú đá trúng giữa bụng, bùng nổ một vòng gợn sóng khí cơ.

Vù... Mũi tên độc thứ hai đánh tới, chính là vị trí Hứa Thất An bị một cước đẩy lui.

Tránh cũng không thể tránh.

Lúc này, ưu thế võ phu Hóa Kình liền hiển hiện ra, thân thể Hứa Thất An như là không có xương cốt, vặn ra hình chữ “Ao (凹)”, lần nữa khiến tên độc thất bại.

Keng keng keng!

Vưu Thi nhân cơ hội áp sát, quyền cước cùng sử dụng, ở trên người Hứa Thất An đánh ra tiếng vang lớn như gõ chuông.

Đồng thời, Bạt Kỷ không ngừng phun ra tên độc tập kích. Phốc một tiếng, ở lúc Hứa Thất An lấy bạo lực đánh gãy chuỗi chiêu thức liên tục của Vưu Thi, rốt cuộc để Bạt Kỷ thành công, một mũi tên độc bắn trúng đầu gối Hứa Thất An.

Ống quần lập tức bị ăn mòn gần hết, làn da màu vàng đậm nhuộm lên màu tím đậm.

Đốm màu tím đập bị hộ thể kim quang màu vàng đậm cực hạn ở chỗ đầu gối, chưa thể khuếch tán, nhưng hộ thể kim quang cũng chưa thể mang độc tố ép ra. “Hứa Thất An thế mà tu thành Kim Cương thần thể rồi?”

Ngoài mười mấy dặm, Cát Văn Tuyên đứng ở trên ngọn cây, giơ một cái kính viễn vọng một ống kính, quan sát động tĩnh nơi xa.

Loại pháp khí sở trường quan sát này, là Hứa Bình Phong phát minh.

Nó có thể khiến người nắm giữ rõ ràng nhìn thấy động tĩnh cách mười mấy dặm, nếu là trèo cao quan sát, khoảng cách còn có thể xa hơn.

Lúc này, ở trong mắt Cát Văn Tuyên, đám người Hứa Thất An tuy nhỏ bé, thấy không rõ quá nhiều chi tiết, nhưng tình huống đại khái vẫn có thể thấy rõ ràng.

Vòng lửa thiêu đốt kia, chiếu rõ ràng vào trong con ngươi Cát Văn Tuyên.

“Hắn tu thành thân thể Kim Cương khi nào... Hắc, kẻ này, trong tình báo lần trước rõ ràng chưa ghi lại, cũng chính là nói, là gần đây tu thành... Không hổ là người có được đại khí vận.”

Cát Văn Tuyên liên tục nhíu mày.

Thể phách Kim Cương cộng thêm bất tử chi thể của võ phu, như vậy, Siêu Phàm cao thủ của Cổ tộc muốn giết hắn, hệ số khó khăn liền tăng vọt.

...

“Thân thể Kim Cương?!”

Tiếng kinh hô từ bên cạnh Thiên Cổ Bà Bà vang lên, Loan Ngọc mặc mát mẻ, thân thể mềm mại mê người che cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, hai mắt tỏa sáng, hít thở ồ ồ.

So sánh với nàng mừng rỡ như điên, người còn lại nhíu mày.

Vưu Thi thấp giọng nói:

“Ảnh tử, ngươi nấp kỹ, đừng dễ dàng ra tay. Ta đến chính diện kiềm chế hắn, Bạt Kỷ ngươi thi độc ảnh hưởng. Loan Ngọc, chờ trạng thái hắn hạ xuống, liền lập tức dẫn phát tình dục của hắn.

“Về phần Thuần Yên, ngươi tự xem mà làm.”

Sau khi đơn giản chế định phương thức đối địch, Vưu Thi hướng Thiên Cổ Bà Bà nói:

“Làm phiền bà bà che giấu khí tức cho chúng ta.”

Thiên Cổ Bà Bà cười nói: “Có thể.”

Bà nâng tay, nhẹ nhàng lau một cái, chỉ nháy mắt, khí tức năm vị thủ lĩnh đồng thời biến mất, trong đó bao gồm nhịp tim, hơi thở, năng lượng dao động.

Như vậy, dự cảm nguy hiểm của võ phu sẽ không có hiệu lực.

Bịch bịch bịch... Vưu Thi khoác áo choàng nghênh hướng Hứa Thất An, bước chân chạy như điên tạo thành động đất khe khẽ.

Khi tới gần Hứa Thất An, tiếng bước chân bỗng biến mất, hắn lấy tốc độ khủng bố lướt qua khoảng cách mười mấy trượng, trực tiếp xuất hiện ở trước người Hứa Thất An.

Áo choàng tung bay, nắm tay đâm ra ngoài.

Keng!

Trong thiên địa, một tiếng chuông vang dội, Hứa Thất An như một khối sắt màu vàng bay ngược ra ngoài.

Hắn là cố ý, mượn cái này mang chiến trường chuyển dời đến bên ngoài hơn nữa, tận khả năng tránh cho phá hủy Bá Sơn.

Vưu Thi thừa thắng xông lên, thủ lĩnh khác đều bắt đầu hành động, từ cánh bọc đánh, không cho Hứa Thất An cơ hội thoát đi.

...

Bịch bịch!

Đại trưởng lão nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đánh gãy ý tưởng muốn đuổi theo xem cuộc chiến của hắn, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Hứa Linh m xách một cây côn gỗ.

“Linh m?”

Đại trưởng lão nhíu mày, quát lớn: “Ngươi tới làm cái gì.”

Hắn như là quát trẻ con trong tộc mình.

Đám người Long Đồ cũng tạm thời dừng bước, nhăn mặt nhìn Tiểu Đậu Đinh.

So sánh với đám người Cổ tộc khôi ngô cao lớn, nó thật sự tựa như một hạt đậu nhỏ, chiều cao vừa vặn đến đầu gối Long Đồ.

“Đại ca của ta đâu!”

Hứa Linh m nổi giận gầm lên một tiếng, như sư tử nhỏ tức giận.

Nó dựng thẳng hai hàng lông mày nhạt, hướng tới đám người đại trưởng lão nhe răng trợn mắt:

“Ai đánh đại ca của ta, ta liền đánh kẻ đó. Đại ca từng chết một lần, ta không muốn mẹ cùng cha khóc.”

Nó còn nhớ rõ cái quan tài kia đầu năm.

Chưa bao giờ nhớ chuyện, nhưng nó nhớ rất rõ cái quan tài đó.

Long Đồ mặt mũi âm trầm, đánh giá Hứa Linh m một lát, đi lên phía trước, dùng sức vò đầu của nó một cái.

Bàn tay hắn so với đầu của Tiểu Đậu Đinh còn to hơn.

“Ngươi bây giờ, quá yếu.”

Long Đồ thanh âm hùng hậu, giọng điệu lại rất bình thản, hắn mang Tiểu Đậu Đinh giơ lên cao cao, đặt ở trên vai:

“Vi sư mang ngươi đi xem cuộc chiến, cho ngươi kiến thức một lần phong cảnh lĩnh vực Siêu Phàm. Nếu đại ca ngươi chết, ngươi liền nhớ kỹ mặt bọn họ, đánh bạc tính mạng đi tu hành.”

Đối với phương thức dạy đồ đệ như vậy của hắn, mấy vị trưởng lão vừa nhíu mày, lại vừa cảm thấy không có gì để bắt bẻ.

Một bên khác, Hứa Thất An một mạch rời khỏi ba mươi dặm, dừng lại ở một chỗ khe núi hoang tàn vắng vẻ.

Hắn vừa đứng vững, Vưu Thi liền như một mũi tên nhọn bắn tới, áo choàng vang lên phần phật.

Nhìn người mặc áo choàng khí thế hùng hổ, thế không thể đỡ, Hứa Thất An nhếch miệng nói:

“Nhường ngươi một chiêu mà thôi, xem làm ngươi đắc ý kìa, thực cho rằng dựa vào thi thể Siêu Phàm cảnh này, có thể chống lại ta?”

Hắn không lùi mà tiến, đón đầu Vưu Thi, một cánh tay đè lại đầu người mặc áo choàng, vòng lửa sau đầu chợt bùng lên, như là máy đẩy của tên lửa, lòng bàn tay phun ra khí cơ.

‘Rầm’ tiếng vang thật lớn, Vưu Thi ngửa ra sau bay ngược đi, cái trán da tróc thịt bong, nhưng không có máu tươi chảy ra..

Vưu Thi đang ngửa ra sau hai chân chạm đất, bịch bịch bịch... Liên tục lùi lại mấy bước, lui mỗi một bước, mặt đất liền theo đó rung mạnh “ầm ầm”.

Hắn vừa đứng vững, Hứa Thất An liền xuất hiện ở sau người, dựng bàn tay như đao, chém về phía cổ.

“Vù!”

Bên cạnh truyền đến tiếng xé gió thê lương, một cái bóng tím lấy tốc độ vượt qua mũi tên tập kích mặt Hứa Thất An.

Thân thể hắn ngửa ra sau, kéo đầu, tránh được cái bóng màu tím này, để cho nó sát qua cái mũi.

Xèo xèo ~ Bóng tím bắn chéo xuống mặt đất, là một bãi nọc độc, lập tức mang mặt đất ăn mòn ra hố sâu.

Mà chóp mũi Hứa Thất An, đã dính một tầng màu tím nhợt nhạt.

Nơi xa Bạt Kỷ phồng má, ngụm nọc độc thứ hai vận sức chờ phát động.

Cùng thời điểm, Vưu Thi làm ra ứng đối, thân hình bổ nhào về phía trước, một cú đá chân sau hung mãnh, đạp tới Hứa Thất An phía sau.

Keng!

Cú đá trúng giữa bụng, bùng nổ một vòng gợn sóng khí cơ.

Vù... Mũi tên độc thứ hai đánh tới, chính là vị trí Hứa Thất An bị một cước đẩy lui.

Tránh cũng không thể tránh.

Lúc này, ưu thế võ phu Hóa Kình liền hiển hiện ra, thân thể Hứa Thất An như là không có xương cốt, vặn ra hình chữ “Ao (凹)”, lần nữa khiến tên độc thất bại.

Keng keng keng!

Vưu Thi nhân cơ hội áp sát, quyền cước cùng sử dụng, ở trên người Hứa Thất An đánh ra tiếng vang lớn như gõ chuông.

Đồng thời, Bạt Kỷ không ngừng phun ra tên độc tập kích. Phốc một tiếng, ở lúc Hứa Thất An lấy bạo lực đánh gãy chuỗi chiêu thức liên tục của Vưu Thi, rốt cuộc để Bạt Kỷ thành công, một mũi tên độc bắn trúng đầu gối Hứa Thất An.

Ống quần lập tức bị ăn mòn gần hết, làn da màu vàng đậm nhuộm lên màu tím đậm.

Đốm màu tím đập bị hộ thể kim quang màu vàng đậm cực hạn ở chỗ đầu gối, chưa thể khuếch tán, nhưng hộ thể kim quang cũng chưa thể mang độc tố ép ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.