Chương trước
Chương sau
“Một chiêu gậy ông đập lưng ông này, dùng hay lắm.”

Lúc công thành bạt trại, hận chỉ mong đối phương tình cảnh càng tệ càng tốt, tốt nhất hết đạn cạn lương, lưu dân khắp nơi.

Nhưng một khi chiếm lĩnh thành trì, phản quân cần phải làm là duy trì ổn định, nếu là những địa phương này xuất hiện rối loạn, ngược lại thành cản trở.

Đương nhiên, nếu chỉ lấy cướp bóc làm mục đích, những thứ này có thể xem nhẹ, cùng lắm thì mang người giết sạch.

Loại tình huống này chỉ áp dụng cho lúc ngoại tộc xâm lược, phản quân Vân Châu muốn tụ lại lòng dân, chiếm đại nghĩa, thì không tiện làm như vậy.

“Hắn muốn dùng dân nghèo cùng lưu dân kéo sập chúng ta, hừ, vừa lúc lần này công thành dân binh thương vong gần hết, những kẻ này đều là nguồn mộ lính vô cùng tốt.”

Một vị tướng lĩnh nói.

Bất cứ kế sách nào cũng có tính hai mặt.

Cơ Huyền liếc hắn, nói:

“Dương Cung vườn không nhà trống, đốt cháy lương thảo, không để lại một hạt gạo cho chúng ta, áp lực vật tư chiến tranh bên ta sẽ tăng gấp bội. Đây là đang đao cùn cắt thịt, chậm rãi tiêu hao nội tình của chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng không sợ là được.”

Mục đích của Dương Cung rất rõ ràng, muốn ở Thanh Châu, tận khả năng suy yếu thực lực phản quân.

Tướng lĩnh đang ngồi đều là người thông minh, kinh nghiệm phong phú, không khó nghĩ thông suốt vấn đề này.

Thích Quảng Bá thản nhiên nói: “Quốc sư chuẩn bị nhiều năm, nội tình thâm hậu, há là Thanh Châu nho nhỏ có thể tiêu hao? Vừa lúc có thể mượn điều này tuyên dương thanh danh nghĩa quân chúng ta.”

Các tướng lĩnh nhìn nhau cười.

Thích Quảng Bá nói: “Tăng binh Tây Vực cũng nên ra sân rồi, ta đã phái người đi xin chỉ thị quốc sư.”

...

Thanh Châu bố chính sứ ti.

Hậu viện, bàn tròn trong phòng bày đầy món ngon, Lệ Na cùng Hứa Linh m nằm úp sấp ở trên bàn ăn uống thả sức.

Mặt hai thầy trò cùng một hình dáng, phồng thành bánh bao.

“Hàng ngày ăn cá, ăn thịt khô, ta vào nhà vệ sinh cũng phải ngồi rất lâu.” Lệ Na không chút gánh nặng tâm lý nói lời thô bỉ, tuy nàng có ngũ quan xinh xắn.

Trên thuyền thiếu rau quả tươi mới.

“Sư phụ, con có thể ị được.” Hứa Linh m lớn tiếng tuyên bố, tỏ vẻ mình lợi hại hơn so với sư phụ.

“Chúng ta cần để lại cho Nhị Lang huynh đệ chút hay không?”

Lệ Na ngoài miệng nói như vậy, tốc độ nuốt thức ăn lại càng nhanh hơn.

Ở trên đường ngồi thuyền tới Thanh Châu, thụ nghiệp ân sư Trương Thận của Hứa Nhị Lang, còn có Lý Mộ Bạch tìm tới cửa, trước một bước mang đệ tử đến Thanh Châu.

Hứa Nhị Lang đương nhiên không có khả năng để Lệ Na và Linh m ở lại trên thuyền, liền cùng nhau lên đường.

“Nhị oa, nhị oa không đói bụng.”

Hứa Linh m cứng rắn định nghĩa cho Hứa Nhị Lang.

“Không đói bụng, vậy thì không có cách nào nữa...”

Lệ Na nghiêm túc nói.

Phòng nghị sự của bố chính sứ ti.

Hứa Nhị Lang bưng lên chén trà lài, nhấp một ngụm nước trà nóng bỏng, duy trì lặng lẽ ở bên cạnh nghe.

Vị trí đầu bàn dài gỗ lê, Thanh Châu bố chính sứ Dương Cung mặc áo bào đỏ ngồi đó, vị Tử Dương cư sĩ xuất thân Vân Lộc thư viện, văn danh truyền khắp Trung Nguyên này đã gầy đi rất nhiều.

Hắn đã năm ngày chưa ngủ, khuôn mặt võ vàng khó nén được nét mệt mỏi, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén như cũ, tinh thần kiên cường dẻo dai như cũ, giống như có lực lượng vô cùng vô tận.

“... Thế cục Thanh Châu trước mắt là như thế, biên giới không thể giữ được.”

Dương Cung chấm dứt diễn thuyết thao thao bất tuyệt, cầm lấy chén trà, thấm ướt cổ họng, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Thận:

“Cẩn Ngôn ý như thế nào?”

Hai vị cùng trường ngàn dặm xa xôi tới đảm nhiệm phụ tá, Trương Thận chủ tu chính là binh pháp, là nhân tài Dương Cung đang cần gấp.

Trương Thận gật đầu nói:

“Nếu là ta, sẽ không để đám thương nhân phú hộ, thân hào vọng tộc kia rời khỏi, phản quân nhất định sẽ lựa chọn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, ngày phá thành, chính là lúc bọn họ cửa nát nhà tan.

“Không muốn cửa nát nhà tan, vậy hỗ trợ tử thủ thành trì, như thế mới có thể tiêu hao binh lực phản quân thật lớn. Nhưng, đây là ở dưới tình huống triều đình có viện binh. Tử Khiêm, ngươi biện pháp chiết trung này, làm không tệ.”

Nói xong, hắn nhìn về phía đệ tử đắc ý, mang ý kiểm tra, cười nói:

“Từ Cựu, ngươi tới phân tích cho các vị một lần về thế cục Thanh Châu.”

Thanh Châu tri phủ, đô chỉ huy sứ, đề hình án sát sứ, cùng với quan văn, võ tướng dưới trướng bọn họ đều nhìn tới.

Hứa Tân Niên cũng không luống cuống, thẳng lưng, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người:

“Bản quan cho rằng, Thanh Châu có thể thủ bao lâu, nên thủ như thế nào, đầu tiên các vị đại nhân phải rõ ba điểm.

“Một: hoàn cảnh của Vân Châu!

“Vân Châu khí hậu ẩm ướt ấm áp, đất đai màu mỡ, từng nhà đều có lương thực dư; hơn nữa tựa lưng biển cả mênh mông, ruộng muối vô số; trong hai mươi năm qua, nghịch đảng âm thầm ăn mòn thuỷ vận nha môn của triều đình, âm thầm đổi vận quặng sắt vô số. Muối sắt lương thực đều không thiếu.

“Nơi giàu có và đông đúc như thế, Dương bố chính sứ muốn dùng lưu dân và dân nghèo kéo sập đối phương, như muối bỏ biển mà thôi.”

“Vậy theo ý tứ Hứa đại nhân, sách lược của Dương bố chính sứ không ổn?” Thanh Châu tri phủ cau mày.

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Sách lược của Dương bố chính sứ tự nhiên sẽ không mắc lỗi, nhưng trọng điểm phải biến đổi, không cần nghĩ kéo sập bọn họ, mà là phải liều hết tinh nhuệ của bọn họ.”

Hắn nhìn phía sau Dương Cung, bản đồ hai châu Thanh, Vân kia dán ở trên tường, trầm giọng nói:

“Chúng ta một lần nữa trở lại Vân Châu, mọi người còn nhớ rõ biệt xưng Vân Châu không?

“Phỉ châu!

“Từ cao tổ hoàng đế bắt đầu, Vân Châu bị nghịch đảng tiền triều chiếm cứ, hóa thân sơn phỉ, làm hại một phương. Sáu trăm năm qua, nạn giặc cướp Vân Châu mãi không hiểu giải quyết.

“Các vị đại nhân còn nhớ, một lần trước làm lại hoàng sách*, Vân Châu có bao nhiêu dân cư không?”

(*: tương tự sổ hộ khẩu)

Các quan viên nhìn nhau, không ai biết.

Bọn họ là quan Thanh Châu, chuyện Vân Châu, bọn họ sao có khả năng biết.

Đầu ngón tay Dương Cung gõ gõ mặt bàn, có chút bất mãn đảo qua các quan lại, chậm rãi nói:

“Một lần cuối cùng, là năm Nguyên Cảnh thứ 30, dân chúng Vân Châu ghi lại trong danh sách tám mươi ba vạn hộ, dân cư khoảng ba trăm năm mươi vạn.”

Đây là số liệu tám năm trước.

Hứa Nhị Lang chắp tay, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục nói:

“Nếu nhớ không lầm, mỗi lần làm lại hoàng sách, dân cư Vân Châu đều đang giảm mạnh. Đây là nạn trộm cướp hoành hành trả giá.”

Lúc này, các quan viên đã hiểu hắn muốn nói cái gì. “Một chiêu gậy ông đập lưng ông này, dùng hay lắm.”

Lúc công thành bạt trại, hận chỉ mong đối phương tình cảnh càng tệ càng tốt, tốt nhất hết đạn cạn lương, lưu dân khắp nơi.

Nhưng một khi chiếm lĩnh thành trì, phản quân cần phải làm là duy trì ổn định, nếu là những địa phương này xuất hiện rối loạn, ngược lại thành cản trở.

Đương nhiên, nếu chỉ lấy cướp bóc làm mục đích, những thứ này có thể xem nhẹ, cùng lắm thì mang người giết sạch.

Loại tình huống này chỉ áp dụng cho lúc ngoại tộc xâm lược, phản quân Vân Châu muốn tụ lại lòng dân, chiếm đại nghĩa, thì không tiện làm như vậy.

“Hắn muốn dùng dân nghèo cùng lưu dân kéo sập chúng ta, hừ, vừa lúc lần này công thành dân binh thương vong gần hết, những kẻ này đều là nguồn mộ lính vô cùng tốt.”

Một vị tướng lĩnh nói.

Bất cứ kế sách nào cũng có tính hai mặt.

Cơ Huyền liếc hắn, nói:

“Dương Cung vườn không nhà trống, đốt cháy lương thảo, không để lại một hạt gạo cho chúng ta, áp lực vật tư chiến tranh bên ta sẽ tăng gấp bội. Đây là đang đao cùn cắt thịt, chậm rãi tiêu hao nội tình của chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng không sợ là được.”

Mục đích của Dương Cung rất rõ ràng, muốn ở Thanh Châu, tận khả năng suy yếu thực lực phản quân.

Tướng lĩnh đang ngồi đều là người thông minh, kinh nghiệm phong phú, không khó nghĩ thông suốt vấn đề này.

Thích Quảng Bá thản nhiên nói: “Quốc sư chuẩn bị nhiều năm, nội tình thâm hậu, há là Thanh Châu nho nhỏ có thể tiêu hao? Vừa lúc có thể mượn điều này tuyên dương thanh danh nghĩa quân chúng ta.”

Các tướng lĩnh nhìn nhau cười.

Thích Quảng Bá nói: “Tăng binh Tây Vực cũng nên ra sân rồi, ta đã phái người đi xin chỉ thị quốc sư.”

...

Thanh Châu bố chính sứ ti.

Hậu viện, bàn tròn trong phòng bày đầy món ngon, Lệ Na cùng Hứa Linh m nằm úp sấp ở trên bàn ăn uống thả sức.

Mặt hai thầy trò cùng một hình dáng, phồng thành bánh bao.

“Hàng ngày ăn cá, ăn thịt khô, ta vào nhà vệ sinh cũng phải ngồi rất lâu.” Lệ Na không chút gánh nặng tâm lý nói lời thô bỉ, tuy nàng có ngũ quan xinh xắn.

Trên thuyền thiếu rau quả tươi mới.

“Sư phụ, con có thể ị được.” Hứa Linh m lớn tiếng tuyên bố, tỏ vẻ mình lợi hại hơn so với sư phụ.

“Chúng ta cần để lại cho Nhị Lang huynh đệ chút hay không?”

Lệ Na ngoài miệng nói như vậy, tốc độ nuốt thức ăn lại càng nhanh hơn.

Ở trên đường ngồi thuyền tới Thanh Châu, thụ nghiệp ân sư Trương Thận của Hứa Nhị Lang, còn có Lý Mộ Bạch tìm tới cửa, trước một bước mang đệ tử đến Thanh Châu.

Hứa Nhị Lang đương nhiên không có khả năng để Lệ Na và Linh m ở lại trên thuyền, liền cùng nhau lên đường.

“Nhị oa, nhị oa không đói bụng.”

Hứa Linh m cứng rắn định nghĩa cho Hứa Nhị Lang.

“Không đói bụng, vậy thì không có cách nào nữa...”

Lệ Na nghiêm túc nói.

Phòng nghị sự của bố chính sứ ti.

Hứa Nhị Lang bưng lên chén trà lài, nhấp một ngụm nước trà nóng bỏng, duy trì lặng lẽ ở bên cạnh nghe.

Vị trí đầu bàn dài gỗ lê, Thanh Châu bố chính sứ Dương Cung mặc áo bào đỏ ngồi đó, vị Tử Dương cư sĩ xuất thân Vân Lộc thư viện, văn danh truyền khắp Trung Nguyên này đã gầy đi rất nhiều.

Hắn đã năm ngày chưa ngủ, khuôn mặt võ vàng khó nén được nét mệt mỏi, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén như cũ, tinh thần kiên cường dẻo dai như cũ, giống như có lực lượng vô cùng vô tận.

“... Thế cục Thanh Châu trước mắt là như thế, biên giới không thể giữ được.”

Dương Cung chấm dứt diễn thuyết thao thao bất tuyệt, cầm lấy chén trà, thấm ướt cổ họng, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Thận:

“Cẩn Ngôn ý như thế nào?”

Hai vị cùng trường ngàn dặm xa xôi tới đảm nhiệm phụ tá, Trương Thận chủ tu chính là binh pháp, là nhân tài Dương Cung đang cần gấp.

Trương Thận gật đầu nói:

“Nếu là ta, sẽ không để đám thương nhân phú hộ, thân hào vọng tộc kia rời khỏi, phản quân nhất định sẽ lựa chọn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, ngày phá thành, chính là lúc bọn họ cửa nát nhà tan.

“Không muốn cửa nát nhà tan, vậy hỗ trợ tử thủ thành trì, như thế mới có thể tiêu hao binh lực phản quân thật lớn. Nhưng, đây là ở dưới tình huống triều đình có viện binh. Tử Khiêm, ngươi biện pháp chiết trung này, làm không tệ.”

Nói xong, hắn nhìn về phía đệ tử đắc ý, mang ý kiểm tra, cười nói:

“Từ Cựu, ngươi tới phân tích cho các vị một lần về thế cục Thanh Châu.”

Thanh Châu tri phủ, đô chỉ huy sứ, đề hình án sát sứ, cùng với quan văn, võ tướng dưới trướng bọn họ đều nhìn tới.

Hứa Tân Niên cũng không luống cuống, thẳng lưng, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người:

“Bản quan cho rằng, Thanh Châu có thể thủ bao lâu, nên thủ như thế nào, đầu tiên các vị đại nhân phải rõ ba điểm.

“Một: hoàn cảnh của Vân Châu!

“Vân Châu khí hậu ẩm ướt ấm áp, đất đai màu mỡ, từng nhà đều có lương thực dư; hơn nữa tựa lưng biển cả mênh mông, ruộng muối vô số; trong hai mươi năm qua, nghịch đảng âm thầm ăn mòn thuỷ vận nha môn của triều đình, âm thầm đổi vận quặng sắt vô số. Muối sắt lương thực đều không thiếu.

“Nơi giàu có và đông đúc như thế, Dương bố chính sứ muốn dùng lưu dân và dân nghèo kéo sập đối phương, như muối bỏ biển mà thôi.”

“Vậy theo ý tứ Hứa đại nhân, sách lược của Dương bố chính sứ không ổn?” Thanh Châu tri phủ cau mày.

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Sách lược của Dương bố chính sứ tự nhiên sẽ không mắc lỗi, nhưng trọng điểm phải biến đổi, không cần nghĩ kéo sập bọn họ, mà là phải liều hết tinh nhuệ của bọn họ.”

Hắn nhìn phía sau Dương Cung, bản đồ hai châu Thanh, Vân kia dán ở trên tường, trầm giọng nói:

“Chúng ta một lần nữa trở lại Vân Châu, mọi người còn nhớ rõ biệt xưng Vân Châu không?

“Phỉ châu!

“Từ cao tổ hoàng đế bắt đầu, Vân Châu bị nghịch đảng tiền triều chiếm cứ, hóa thân sơn phỉ, làm hại một phương. Sáu trăm năm qua, nạn giặc cướp Vân Châu mãi không hiểu giải quyết.

“Các vị đại nhân còn nhớ, một lần trước làm lại hoàng sách*, Vân Châu có bao nhiêu dân cư không?”

(*: tương tự sổ hộ khẩu)

Các quan viên nhìn nhau, không ai biết.

Bọn họ là quan Thanh Châu, chuyện Vân Châu, bọn họ sao có khả năng biết.

Đầu ngón tay Dương Cung gõ gõ mặt bàn, có chút bất mãn đảo qua các quan lại, chậm rãi nói:

“Một lần cuối cùng, là năm Nguyên Cảnh thứ 30, dân chúng Vân Châu ghi lại trong danh sách tám mươi ba vạn hộ, dân cư khoảng ba trăm năm mươi vạn.”

Đây là số liệu tám năm trước.

Hứa Nhị Lang chắp tay, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục nói:

“Nếu nhớ không lầm, mỗi lần làm lại hoàng sách, dân cư Vân Châu đều đang giảm mạnh. Đây là nạn trộm cướp hoành hành trả giá.”

Lúc này, các quan viên đã hiểu hắn muốn nói cái gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.