Chương trước
Chương sau
Hồng Anh hộ pháp vội vàng nâng chén: “Lần hành động này thuận lợi hoàn thành, Hứa Ngân la và Miêu đại hiệp công không thể không có, để chúng ta nâng chén kính khách quý đường xa mà đến một chén.”

Nói hai ba câu, liền mang Miêu Hữu Phương đỡ đến trung ương vũ đài, trở thành tiêu điểm tầm mắt của đám yêu.

Miêu Hữu Phương nghe từng tiếng “Miêu đại hiệp”, người chưa say, tâm say trước.

“Quá khen quá khen!”

Miêu Hữu Phương chắp tay, cất cao giọng nói:

“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, là việc bổn phận của nhân sĩ Trung Nguyên ta. Các vị tuy là Yêu tộc, nhưng nhiệt tình thẳng thắn, ở trong mắt Miêu mỗ, đáng giá kết giao hơn xa so với đại bộ phận Nhân tộc.

“Miêu mỗ kính các vị một chén.”

Cùng lúc ngửa đầu uống rượu, nhìn lướt qua mấy vị nữ yêu ngực to eo nhỏ, dung mạo xinh đẹp.

Không biết Yêu tộc ở phương diện nam nữ hoan ái cởi mở hay không? Ta mạo hiểm tính mạng ở trong thành ném thuốc nổ khắp nơi, bọn họ an bài mấy nữ yêu thị tẩm hẳn là không quá phận chứ, theo Hứa Ngân la lăn lộn thật sự là tốt... Miêu Hữu Phương miên man bất định.

Lúc này, hắn phát hiện Bạch Viên hộ pháp cách đó không xa, đôi mắt trong suốt xanh thẳm, sáng quắc nhìn chằm chằm mình.

Không ổn!!

Trong lòng Miêu Hữu Phương rùng mình, adrenalin tăng vọt, nếu để con hầu yêu này nói ra suy nghĩ trong lòng bản thân mới vừa rồi, như vậy, như vậy hắn sẽ biến thành Lý Linh Tố kế tiếp.

Đến lúc đó chỉ có thể ôm mặt mà khóc rời Thập Vạn Đại Sơn.

Ngay tại thời điểm mấu chốt này, Hồng Anh hộ pháp vứt bỏ bát rượu trong tay, bổ nhào về phía Viên hộ pháp, vồ nó gục ngã, hai tay gắt gao bịt cái môi dày của đối phương.

“Ngươi đừng làm mất hứng!”

Hồng Anh hộ pháp báo cho biết.

Bạch Viên hộ pháp quật cường nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

Năng lực của hắn đã vượt qua phạm trù tứ phẩm, không phải là mình muốn khống chế thì có thể khống chế.

Thấy thế, Thanh Mộc hộ pháp im lặng không lên tiếng xách gậy chống dây leo.

Bạch Viên hộ pháp liếc gậy chống một cái, yên lặng gật đầu.

Hồng Anh hộ pháp lúc này mới buông tay.

Bạch Viên hộ pháp kéo xuống góc áo, che khuất hai mắt của mình, cũng đưa lưng về phía mọi người.

Nếu như vậy, tiếng lòng mọi người ở đây vẫn có thể truyền vào trong tai hắn, nhưng hắn lại không thể phân biệt những tiếng lòng đó thuộc về ai.

Miêu Hữu Phương nhẹ nhàng thở ra, dùng sức cầm tay Hồng Anh hộ pháp, tình chân ý thiết nói:

“Hồng Anh hộ pháp, bằng hữu cả đời.”

...

Trong hang đá.

Dùng đan dược Tôn Huyền Cơ cho, sau khi điều tức một chút, khí tức Hứa Thất An trở về đỉnh phong.

“A Tô La đáng sợ, hắn không phải tam phẩm có thể đối phó.”

Hứa Thất An lòng còn sợ hãi nói.

“Hứa lang không sao là tốt rồi.”

Dạ Cơ ở bên bưng trà đưa nước, vẻ mặt đau lòng, chờ Hứa Thất An uống nước xong, nàng nói:

“Bộ phận mảnh thân thể này của Thần Thù đại sư, lại có thể giúp Hứa lang nhổ hai cây Phong Ma Đinh. Cứ như vậy, chàng liền chỉ còn một cây Phong Ma Đinh cuối cùng.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Bạch Cơ nâng lên hai cái móng vuốt nhỏ, chắp tay.

Bên cạnh Tôn Huyền Cơ nghe vậy, khẽ gật đầu:

“Rất...”

Dạ Cơ mỉm cười nhìn hắn, chờ rồi chờ, không đợi được thứ tiếp sau, có chút mờ mịt nhìn lại tình lang.

Lúc này, Tôn Huyền Cơ mới nói:

“Tốt!”

Rất tốt... Dạ Cơ mắt đăm đăm nhìn Hứa Thất An, bỗng nhiên rõ hắn lúc trước vì sao phải mời Bạch Viên hộ pháp giúp Tôn Huyền Cơ nói chuyện.

“Quen là được.”

Hứa Thất An truyền âm nói một câu, nhìn về phía Tôn Huyền Cơ: “Tôn sư huynh, mang mảnh thân thể Thần Thù thả ra đi.”

Tôn Huyền Cơ tháo xuống túi thơm treo ở bên hông, cởi bỏ, nhẹ nhàng đổ.

Huỵch!

Hai cái chân rơi ra.

Hứa Thất An đánh giá đôi chân đường cong cơ bắp mượt mà, quay đầu nhìn về phía Phù Hương:

“Không có tàn hồn?”

Hắn chưa ở trong đôi chân này cảm nhận được nguyên thần dao động.

Dạ Cơ giải thích:

“Phong ấn năm trăm năm, đại sư đang ngủ say, cần dùng tinh huyết mới có thể tỉnh lại, không nhiều, một giọt là đủ rồi. Nhưng không cần tinh huyết của Hứa lang, dùng của ta là được.”

Tôn Huyền Cơ nhìn quét hang đá một vòng, tự lực cánh sinh tìm được giấy và bút mực, viết:

“Thân thể, hai cánh tay cùng hai chân đều có, đầu đâu?”

“Đầu hẳn là ở A Lan Đà, bị Phật Đà tự mình trấn áp.” Hứa Thất An nhớ tới lời của cánh tay trái tà ác kia trong Phù Đồ bảo tháp.

Bây giờ Thần Thù đại sư liền thật là Hình Thiên rồi nha, ừm, còn phải phối cho hắn một bộ kiền thích*... Hắn nói thầm trong lòng.

(* Kiền: khiên; Thích: rìu lớn)

“Hứa lang, hôm nay còn chưa biết nguyên thần trong bộ phận tàn thể này thiện hay ác, để ta hướng nương nương bẩm báo kết quả trước.”

Phù Hương làm việc vẫn là ổn trọng thoả đáng như vậy... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng.

Dạ Cơ lập tức lấy ra lư hương hồ ly, châm hương đen, đợi sau khi làn khói bay lên, nàng dùng sức hít vào xoang mũi.

Trong nháy mắt, ý chí cường đại sống lại ở trong cơ thể nàng, mắt trái tràn đầy hào quang dạng sương khói.

Cửu Vĩ Thiên Hồ chưa nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm hai cái chân trên bàn.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn đôi chân của Thần Thù, mắt trái tràn đầy hào quang như hơi nước, khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt nàng.

Nhưng nàng vẫn duy trì tư thế tập trung nhìn, thật lâu không hề động đậy.

Cách một lúc, giọng nói mềm mại đáng yêu của riêng Cửu Vĩ Thiên Hồ cười duyên nói:

“Ta năm đó nhỏ tuổi, tuy chưa giao thủ với A Tô La, nhưng biết rõ hắn cường đại. Nói thật, lòng tin của ta đối với ngươi có thể mang về mảnh thân thể Thần Thù, không đủ năm thành.”

“Đó là bởi vì ta không phải là võ phu thuần túy.”

Hứa Thất An thản nhiên nói.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười duyên “khanh khách”, vươn tay trái vuốt ve má bên phải, thản nhiên nói:

“Ta càng ngày càng vừa ý tiểu tử này. Dạ Cơ, ngươi nói bổn tọa mang tỷ muội các ngươi hết thảy ban cho hắn, như thế nào?”

Trong lòng Dạ Cơ trầm xuống, nương nương câu này ý tứ là:

Ta càng ngày càng vừa ý hắn, muốn cho hắn làm phò mã Vạn Yêu quốc.

Lấy thực lực Hứa lang, tuyệt đối đã thuộc loại nhân vật giai tầng đỉnh phong Cửu Châu, nương nương muốn phục quốc, phải mời chào nhân tài, nhìn trúng hắn cũng không kỳ quái, hắn hoàn toàn có năng lực cùng sự tự tin này... Trong lòng Dạ Cơ là kháng cự, bởi vì bây giờ, Hứa Thất An là nam nhân của nàng, nếu nương nương thật sự coi trọng hắn, nọvậy địa vị của mình, chỉ sợ cũng thành một nha hoàn của hồi môn.

Tuy Yêu tộc không để ý danh phận, nhưng yêu là thật sự yêu, cho dù là nương nương, công khai cướp đi nam nhân nàng yêu, nàng vẫn sẽ có oán khí cùng bất mãn.

Hơn nữa trừ Bạch Cơ, bảy tiện nhân yêu diễm kia, ai cũng có sức quyến rũ độc đáo, khẳng định hết sức câu dẫn Hứa lang.. Hồng Anh hộ pháp vội vàng nâng chén: “Lần hành động này thuận lợi hoàn thành, Hứa Ngân la và Miêu đại hiệp công không thể không có, để chúng ta nâng chén kính khách quý đường xa mà đến một chén.”

Nói hai ba câu, liền mang Miêu Hữu Phương đỡ đến trung ương vũ đài, trở thành tiêu điểm tầm mắt của đám yêu.

Miêu Hữu Phương nghe từng tiếng “Miêu đại hiệp”, người chưa say, tâm say trước.

“Quá khen quá khen!”

Miêu Hữu Phương chắp tay, cất cao giọng nói:

“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, là việc bổn phận của nhân sĩ Trung Nguyên ta. Các vị tuy là Yêu tộc, nhưng nhiệt tình thẳng thắn, ở trong mắt Miêu mỗ, đáng giá kết giao hơn xa so với đại bộ phận Nhân tộc.

“Miêu mỗ kính các vị một chén.”

Cùng lúc ngửa đầu uống rượu, nhìn lướt qua mấy vị nữ yêu ngực to eo nhỏ, dung mạo xinh đẹp.

Không biết Yêu tộc ở phương diện nam nữ hoan ái cởi mở hay không? Ta mạo hiểm tính mạng ở trong thành ném thuốc nổ khắp nơi, bọn họ an bài mấy nữ yêu thị tẩm hẳn là không quá phận chứ, theo Hứa Ngân la lăn lộn thật sự là tốt... Miêu Hữu Phương miên man bất định.

Lúc này, hắn phát hiện Bạch Viên hộ pháp cách đó không xa, đôi mắt trong suốt xanh thẳm, sáng quắc nhìn chằm chằm mình.

Không ổn!!

Trong lòng Miêu Hữu Phương rùng mình, adrenalin tăng vọt, nếu để con hầu yêu này nói ra suy nghĩ trong lòng bản thân mới vừa rồi, như vậy, như vậy hắn sẽ biến thành Lý Linh Tố kế tiếp.

Đến lúc đó chỉ có thể ôm mặt mà khóc rời Thập Vạn Đại Sơn.

Ngay tại thời điểm mấu chốt này, Hồng Anh hộ pháp vứt bỏ bát rượu trong tay, bổ nhào về phía Viên hộ pháp, vồ nó gục ngã, hai tay gắt gao bịt cái môi dày của đối phương.

“Ngươi đừng làm mất hứng!”

Hồng Anh hộ pháp báo cho biết.

Bạch Viên hộ pháp quật cường nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

Năng lực của hắn đã vượt qua phạm trù tứ phẩm, không phải là mình muốn khống chế thì có thể khống chế.

Thấy thế, Thanh Mộc hộ pháp im lặng không lên tiếng xách gậy chống dây leo.

Bạch Viên hộ pháp liếc gậy chống một cái, yên lặng gật đầu.

Hồng Anh hộ pháp lúc này mới buông tay.

Bạch Viên hộ pháp kéo xuống góc áo, che khuất hai mắt của mình, cũng đưa lưng về phía mọi người.

Nếu như vậy, tiếng lòng mọi người ở đây vẫn có thể truyền vào trong tai hắn, nhưng hắn lại không thể phân biệt những tiếng lòng đó thuộc về ai.

Miêu Hữu Phương nhẹ nhàng thở ra, dùng sức cầm tay Hồng Anh hộ pháp, tình chân ý thiết nói:

“Hồng Anh hộ pháp, bằng hữu cả đời.”

...

Trong hang đá.

Dùng đan dược Tôn Huyền Cơ cho, sau khi điều tức một chút, khí tức Hứa Thất An trở về đỉnh phong.

“A Tô La đáng sợ, hắn không phải tam phẩm có thể đối phó.”

Hứa Thất An lòng còn sợ hãi nói.

“Hứa lang không sao là tốt rồi.”

Dạ Cơ ở bên bưng trà đưa nước, vẻ mặt đau lòng, chờ Hứa Thất An uống nước xong, nàng nói:

“Bộ phận mảnh thân thể này của Thần Thù đại sư, lại có thể giúp Hứa lang nhổ hai cây Phong Ma Đinh. Cứ như vậy, chàng liền chỉ còn một cây Phong Ma Đinh cuối cùng.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Bạch Cơ nâng lên hai cái móng vuốt nhỏ, chắp tay.

Bên cạnh Tôn Huyền Cơ nghe vậy, khẽ gật đầu:

“Rất...”

Dạ Cơ mỉm cười nhìn hắn, chờ rồi chờ, không đợi được thứ tiếp sau, có chút mờ mịt nhìn lại tình lang.

Lúc này, Tôn Huyền Cơ mới nói:

“Tốt!”

Rất tốt... Dạ Cơ mắt đăm đăm nhìn Hứa Thất An, bỗng nhiên rõ hắn lúc trước vì sao phải mời Bạch Viên hộ pháp giúp Tôn Huyền Cơ nói chuyện.

“Quen là được.”

Hứa Thất An truyền âm nói một câu, nhìn về phía Tôn Huyền Cơ: “Tôn sư huynh, mang mảnh thân thể Thần Thù thả ra đi.”

Tôn Huyền Cơ tháo xuống túi thơm treo ở bên hông, cởi bỏ, nhẹ nhàng đổ.

Huỵch!

Hai cái chân rơi ra.

Hứa Thất An đánh giá đôi chân đường cong cơ bắp mượt mà, quay đầu nhìn về phía Phù Hương:

“Không có tàn hồn?”

Hắn chưa ở trong đôi chân này cảm nhận được nguyên thần dao động.

Dạ Cơ giải thích:

“Phong ấn năm trăm năm, đại sư đang ngủ say, cần dùng tinh huyết mới có thể tỉnh lại, không nhiều, một giọt là đủ rồi. Nhưng không cần tinh huyết của Hứa lang, dùng của ta là được.”

Tôn Huyền Cơ nhìn quét hang đá một vòng, tự lực cánh sinh tìm được giấy và bút mực, viết:

“Thân thể, hai cánh tay cùng hai chân đều có, đầu đâu?”

“Đầu hẳn là ở A Lan Đà, bị Phật Đà tự mình trấn áp.” Hứa Thất An nhớ tới lời của cánh tay trái tà ác kia trong Phù Đồ bảo tháp.

Bây giờ Thần Thù đại sư liền thật là Hình Thiên rồi nha, ừm, còn phải phối cho hắn một bộ kiền thích*... Hắn nói thầm trong lòng.

(* Kiền: khiên; Thích: rìu lớn)

“Hứa lang, hôm nay còn chưa biết nguyên thần trong bộ phận tàn thể này thiện hay ác, để ta hướng nương nương bẩm báo kết quả trước.”

Phù Hương làm việc vẫn là ổn trọng thoả đáng như vậy... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng.

Dạ Cơ lập tức lấy ra lư hương hồ ly, châm hương đen, đợi sau khi làn khói bay lên, nàng dùng sức hít vào xoang mũi.

Trong nháy mắt, ý chí cường đại sống lại ở trong cơ thể nàng, mắt trái tràn đầy hào quang dạng sương khói.

Cửu Vĩ Thiên Hồ chưa nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm hai cái chân trên bàn.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn đôi chân của Thần Thù, mắt trái tràn đầy hào quang như hơi nước, khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt nàng.

Nhưng nàng vẫn duy trì tư thế tập trung nhìn, thật lâu không hề động đậy.

Cách một lúc, giọng nói mềm mại đáng yêu của riêng Cửu Vĩ Thiên Hồ cười duyên nói:

“Ta năm đó nhỏ tuổi, tuy chưa giao thủ với A Tô La, nhưng biết rõ hắn cường đại. Nói thật, lòng tin của ta đối với ngươi có thể mang về mảnh thân thể Thần Thù, không đủ năm thành.”

“Đó là bởi vì ta không phải là võ phu thuần túy.”

Hứa Thất An thản nhiên nói.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười duyên “khanh khách”, vươn tay trái vuốt ve má bên phải, thản nhiên nói:

“Ta càng ngày càng vừa ý tiểu tử này. Dạ Cơ, ngươi nói bổn tọa mang tỷ muội các ngươi hết thảy ban cho hắn, như thế nào?”

Trong lòng Dạ Cơ trầm xuống, nương nương câu này ý tứ là:

Ta càng ngày càng vừa ý hắn, muốn cho hắn làm phò mã Vạn Yêu quốc.

Lấy thực lực Hứa lang, tuyệt đối đã thuộc loại nhân vật giai tầng đỉnh phong Cửu Châu, nương nương muốn phục quốc, phải mời chào nhân tài, nhìn trúng hắn cũng không kỳ quái, hắn hoàn toàn có năng lực cùng sự tự tin này... Trong lòng Dạ Cơ là kháng cự, bởi vì bây giờ, Hứa Thất An là nam nhân của nàng, nếu nương nương thật sự coi trọng hắn, nọvậy địa vị của mình, chỉ sợ cũng thành một nha hoàn của hồi môn.

Tuy Yêu tộc không để ý danh phận, nhưng yêu là thật sự yêu, cho dù là nương nương, công khai cướp đi nam nhân nàng yêu, nàng vẫn sẽ có oán khí cùng bất mãn.

Hơn nữa trừ Bạch Cơ, bảy tiện nhân yêu diễm kia, ai cũng có sức quyến rũ độc đáo, khẳng định hết sức câu dẫn Hứa lang..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.