Chương trước
Chương sau
Tiếp theo, Lý Linh Tố lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, từ trong đó lấy ra một cái trường bào nền màu đen, thêu chỉ vàng bạc.

Vì thế trong phiêu lãng không gò bó, lại có vài phần khí chất quý công tử.

Hắn mang phi kiếm đưa về vỏ kiếm, ôm vào trong lòng, tựa vào trên một thân cây, cả người nấp vào bóng ma, hơi cúi đầu, không nhúc nhích.

Ngươi ‘điếm’ quá, ngươi vì sao mặc quần áo như vậy... Hứa Thất An thấy thao tác của Lý Linh Tố, thiếu chút nữa không chịu khống chế bật ra từ này.

Lý Linh Tố tên bại hoại Thiên tông này... Lý Diệu Chân yên lặng ôm mặt.

Qua hồi lâu, một bóng người giẫm ngọn cây, nhẹ nhàng đến, khinh công rất tốt.

Là một nữ tử mặc váy dài trắng thuần, mái tóc búi cao, thân thể đầy đặn.

Nàng lướt nhanh đầu cành, nhẹ như cầu vồng, như rồng bơi.

Nữ tử váy dài màu trắng đứng nghiêm ở đỉnh núi, làn váy bay lên trở lại bình tĩnh. Sóng mắt nàng lưu chuyển, nhìn quét bốn phía.

“Nàng tới rồi!”

Thanh âm trầm thấp từ trong cái bóng dưới tàng cây vang lên, nàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử lãng tử không gò bó, tựa chéo trên thân cây, trong lòng ôm kiếm, hơi cúi đầu.

Nửa khuôn mặt giấu ở trong cái bóng, nửa khuôn mặt lộ ra.

Đường nét khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, một bộ áo bào đen đẹp đẽ quý giá, phong tư như trước.

“Là nàng?!”

Sau khi thấy rõ ràng nữ tử kia, người trong cả căn phòng kinh hô thành tiếng.

Hứa Thất An ngây người, như thế nào cũng không ngờ được, hồng nhan tri kỷ của Lý Linh Tố, lại là sư phụ của Dung Dung.

Hắn từng tưởng là Vạn Hoa lâu chủ Tiêu Nguyệt Nô...

Sài Hạnh Nhi thì thôi, dù sao thừa tướng tín đồ ngàn ngàn vạn, nhưng tuổi của sư phụ Dung Dung, làm mẹ thánh tử cũng đủ, quả thực, quả thực... Hứa Thất An nhìn thoáng qua Mộ Nam Chi bên người... Ừm, thánh tử không sai, thánh tử yêu không gò bó, yêu hết lòng.

Lý Diệu Chân Sở Nguyên Chẩn trợn mắt cứng lưỡi.

Hằng Viễn đại sư cũng hơi sững sờ, có chút ngây dại.

Trong hình ảnh, hai người như nổi lên tranh chấp, Lý Diệu Chân tiếc hận nói:

“Đáng tiếc không nghe thấy tiếng.”

Sở Nguyên Chẩn nói ngay: “Ta tinh thông thần ngữ*.”

(*: đọc được đối thoại qua việc thấy môi mấp máy)

...

“Ta từng nói, giữa chúng ta là nhân duyên sương sớm, không có khả năng có kết quả, thậm chí không thể công khai. Ngươi cần gì lại tới tìm ta?”

Nữ tử váy dài màu trắng chính là sư phụ của Dung Dung, phụ nhân đầy đặn xinh đẹp.

Nàng lạnh mặt, hơi nghiêng đầu, không đi nhìn Lý Linh Tố.

“Nhưng ta phái tiểu quỷ truyền lời, hẹn nàng ở đây gặp mặt, nàng không phải vẫn đến rồi sao.”

Lý Linh Tố than nhẹ một tiếng: “Mai Nhi, tuổi không nên là trở ngại chúng ta yêu nhau, nếu nàng sợ hãi lời đồn đãi, sợ hãi cái nhìn của đồng môn cùng đệ tử, vậy ta có thể mang nàng đi.”

Mỹ phụ nhân hơi động dung, nhưng vẫn hạ quyết tâm, thản nhiên nói:

“Lý đạo trưởng, tuổi tác của ta, làm mẹ ngươi dư dả. Qua mười mấy hai mươi năm, nữata già cả không chịu nổi, mà ngươi vẫn phong nhã hào hoa.

“Giữa ngươi ta, chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của nhau, hôm nay nói ra, ngươi ta nhất đao lưỡng đoạn, đừng có bất cứ qua lại nào nữa.”

Lý Linh Tố cười hì hì quấn lấy, một tay ôm eo, một tay nắm bàn tay mềm:

“Ta từ nhỏ không cha không mẹ, được sư phụ nuôi lớn, cũng muốn biết được mẫu thân yêu thương là tư vị gì. Nàng đã không muốn ta làm ngươi tình lang, vậy ta liền làm con nàng.”

Mỹ phụ nhân vừa xấu hổ vừa giận, nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, như muốn tức giận.

Lý Linh Tố bỗng nắm tay nàng, đặt ở ngực mình, vẻ mặt cùng giọng điệu thành khẩn mà lại sâu sắc:

“Mai Nhi, nàng có thể cảm nhận được không, một bầu nhiệt huyết là vì nàng mà sôi trào...”

Mỹ phụ nhân kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt như lóe ra ngấn lệ.

Lý Linh Tố rèn sắt khi còn nóng, ôm lấy khuôn mặt của nàng, cúi đầu đè chặt đôi môi đỏ mọng.

Hai người dựa vào cây cối, động tình hôn sâu, động tác càng lúc càng lớn mật, chừng mực càng lúc càng lớn...

Bốp!

Hứa Thất An úp ngược Hồn Thiên Thần Kính, dang tay:

“Kế tiếp là nội dung trả tiền, mỗi người trả ta năm trăm lượng bạc.”

“Phi!” Lý Diệu Chân xì hắn một tiếng.

Mộ Nam Chi vỗ cái đầu quả dưa của Bạch Cơ, Bạch Cơ ngầm hiểu: “Phi phi phi...”

...

Đêm lạnh như nước.

Dung Dung giấc ngủ cực nông, vành tai khẽ động, nghe thấy động tĩnh tay áo tung bay rất nhỏ.

Có người thi triển khinh công đáp xuống trong sân bên ngoài.

Nàng theo bản năng đè đoản kiếm đầu giường, sau đó từ trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, phán đoán ra là sư phụ nhà mình.

“Sư phụ, người luyện công về rồi?”

Lúc hỏi, nàng thấy sư phụ đẩy cửa mà vào, trong ánh trăng mông lung, thấy không rõ bộ dáng, nhưng nhìn từ đường nét chỉnh thể, như là có chút chật vật.

Dung Dung ngồi dậy, tính đốt đèn, mỹ phụ nhân vội vàng ngăn cản:

“Đừng đốt đèn!”

Mỹ phụ nhân nhẹ nhàng vòng ra khỏi chướng ngại vật trong phòng, từ sau bình phong xách thùng gỗ, xoay người ra ngoài.

Nửa khắc sau, Dung Dung nghe tiếng cởi quần áo “loạt xoạt”, còn có tiếng nước rất nhỏ, biết bắt đầu tắm rửa.

Thật là, có cái gì phải xấu hổ... Trong lòng Dung Dung nói thầm.

Nàng là sư phụ một tay nuôi lớn, thẳng đến thời thiếu nữ, còn ngẫu nhiên cùng sư phụ ngâm mình ở trong thùng tắm lớn.

Đột nhiên, nàng khụt khịt mũi, thấp giọng nói:

“Mùi gì vậy?”

Võ giả khứu giác sâu sắc.

Tiếng nước dừng lại, mỹ phụ nhân giọng hơi chột dạ:

“Mùi? Ừm, có thể là vi sư ở trong rừng luyện công, dính, dính uế vật...”

Hoàng hoa đại khuê nữ không biết mùi đường, không hoài nghi chút nào cả, “Ồ” một tiếng.

“Sư phụ nha, người nói con nên làm như thế nào mới có thể khiến Hứa Ngân la yêu con.” Dung Dung mặt mày đau khổ.

Mỹ phụ nhân hừ lạnh một tiếng: “Đừng nghĩ nữa, thành thành thật thật tu hành, nhìn người trẻ tuổi bên người nhiều hơn, Hứa Ngân la không phải ngươi có thể trèo cao.”

Dung Dung ‘hừ’ dễ thương: “Con chỉ thích hắn thôi, thích thì phải đi tranh thủ, có thể hàng ngày nhìn thấy hắn, làm thiếp con cũng nguyện ý.”

Thích thì phải đi tranh thủ... Mỹ phụ nhân tựa lưng thùng tắm, lẩm bẩm.

...

Lý Linh Tố đạp bóng đêm trở về, mặt mày hồng hào, mặt mỉm cười, trạng thái chỉnh thể thuyết minh hoàn mỹ cho câu “người gặp việc vui tinh thần sướng”.

Tuy nàng vẫn như cũ không thể trực diện đoạn cảm tình này, sợ hãi hậu quả sau khi nó công khai, nhưng cũng không kiên quyết muốn phân rõ giới hạn với mình nữa.

Lý Linh Tố có thể lý giải băn khoăn của Quý Cẩm Mai, bởi vì hắn cũng có sự sợ hãi tương tự.

Hai người chênh lệch gần hai mươi tuổi kết làm đạo lữ, ở dưới cảnh giới siêu phàm, tổ hợp như vậy mặc kệ ở Thiên tông hay thế tục, đều sẽ đưa tới ánh mắt khác thường.

Thậm chí bị người ta phỉ nhổ.

Hắn ấn phi kiếm xuống, khi tới gần chỗ ở, sớm hạ xuống, sau đó cẩn thận sửa sang lại mũ áo một phen.

Xác nhận không có sơ hở, lúc này mới quay về tứ hợp viện. Tiếp theo, Lý Linh Tố lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, từ trong đó lấy ra một cái trường bào nền màu đen, thêu chỉ vàng bạc.

Vì thế trong phiêu lãng không gò bó, lại có vài phần khí chất quý công tử.

Hắn mang phi kiếm đưa về vỏ kiếm, ôm vào trong lòng, tựa vào trên một thân cây, cả người nấp vào bóng ma, hơi cúi đầu, không nhúc nhích.

Ngươi ‘điếm’ quá, ngươi vì sao mặc quần áo như vậy... Hứa Thất An thấy thao tác của Lý Linh Tố, thiếu chút nữa không chịu khống chế bật ra từ này.

Lý Linh Tố tên bại hoại Thiên tông này... Lý Diệu Chân yên lặng ôm mặt.

Qua hồi lâu, một bóng người giẫm ngọn cây, nhẹ nhàng đến, khinh công rất tốt.

Là một nữ tử mặc váy dài trắng thuần, mái tóc búi cao, thân thể đầy đặn.

Nàng lướt nhanh đầu cành, nhẹ như cầu vồng, như rồng bơi.

Nữ tử váy dài màu trắng đứng nghiêm ở đỉnh núi, làn váy bay lên trở lại bình tĩnh. Sóng mắt nàng lưu chuyển, nhìn quét bốn phía.

“Nàng tới rồi!”

Thanh âm trầm thấp từ trong cái bóng dưới tàng cây vang lên, nàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử lãng tử không gò bó, tựa chéo trên thân cây, trong lòng ôm kiếm, hơi cúi đầu.

Nửa khuôn mặt giấu ở trong cái bóng, nửa khuôn mặt lộ ra.

Đường nét khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, một bộ áo bào đen đẹp đẽ quý giá, phong tư như trước.

“Là nàng?!”

Sau khi thấy rõ ràng nữ tử kia, người trong cả căn phòng kinh hô thành tiếng.

Hứa Thất An ngây người, như thế nào cũng không ngờ được, hồng nhan tri kỷ của Lý Linh Tố, lại là sư phụ của Dung Dung.

Hắn từng tưởng là Vạn Hoa lâu chủ Tiêu Nguyệt Nô...

Sài Hạnh Nhi thì thôi, dù sao thừa tướng tín đồ ngàn ngàn vạn, nhưng tuổi của sư phụ Dung Dung, làm mẹ thánh tử cũng đủ, quả thực, quả thực... Hứa Thất An nhìn thoáng qua Mộ Nam Chi bên người... Ừm, thánh tử không sai, thánh tử yêu không gò bó, yêu hết lòng.

Lý Diệu Chân Sở Nguyên Chẩn trợn mắt cứng lưỡi.

Hằng Viễn đại sư cũng hơi sững sờ, có chút ngây dại.

Trong hình ảnh, hai người như nổi lên tranh chấp, Lý Diệu Chân tiếc hận nói:

“Đáng tiếc không nghe thấy tiếng.”

Sở Nguyên Chẩn nói ngay: “Ta tinh thông thần ngữ*.”

(*: đọc được đối thoại qua việc thấy môi mấp máy)

...

“Ta từng nói, giữa chúng ta là nhân duyên sương sớm, không có khả năng có kết quả, thậm chí không thể công khai. Ngươi cần gì lại tới tìm ta?”

Nữ tử váy dài màu trắng chính là sư phụ của Dung Dung, phụ nhân đầy đặn xinh đẹp.

Nàng lạnh mặt, hơi nghiêng đầu, không đi nhìn Lý Linh Tố.

“Nhưng ta phái tiểu quỷ truyền lời, hẹn nàng ở đây gặp mặt, nàng không phải vẫn đến rồi sao.”

Lý Linh Tố than nhẹ một tiếng: “Mai Nhi, tuổi không nên là trở ngại chúng ta yêu nhau, nếu nàng sợ hãi lời đồn đãi, sợ hãi cái nhìn của đồng môn cùng đệ tử, vậy ta có thể mang nàng đi.”

Mỹ phụ nhân hơi động dung, nhưng vẫn hạ quyết tâm, thản nhiên nói:

“Lý đạo trưởng, tuổi tác của ta, làm mẹ ngươi dư dả. Qua mười mấy hai mươi năm, nữata già cả không chịu nổi, mà ngươi vẫn phong nhã hào hoa.

“Giữa ngươi ta, chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của nhau, hôm nay nói ra, ngươi ta nhất đao lưỡng đoạn, đừng có bất cứ qua lại nào nữa.”

Lý Linh Tố cười hì hì quấn lấy, một tay ôm eo, một tay nắm bàn tay mềm:

“Ta từ nhỏ không cha không mẹ, được sư phụ nuôi lớn, cũng muốn biết được mẫu thân yêu thương là tư vị gì. Nàng đã không muốn ta làm ngươi tình lang, vậy ta liền làm con nàng.”

Mỹ phụ nhân vừa xấu hổ vừa giận, nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, như muốn tức giận.

Lý Linh Tố bỗng nắm tay nàng, đặt ở ngực mình, vẻ mặt cùng giọng điệu thành khẩn mà lại sâu sắc:

“Mai Nhi, nàng có thể cảm nhận được không, một bầu nhiệt huyết là vì nàng mà sôi trào...”

Mỹ phụ nhân kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt như lóe ra ngấn lệ.

Lý Linh Tố rèn sắt khi còn nóng, ôm lấy khuôn mặt của nàng, cúi đầu đè chặt đôi môi đỏ mọng.

Hai người dựa vào cây cối, động tình hôn sâu, động tác càng lúc càng lớn mật, chừng mực càng lúc càng lớn...

Bốp!

Hứa Thất An úp ngược Hồn Thiên Thần Kính, dang tay:

“Kế tiếp là nội dung trả tiền, mỗi người trả ta năm trăm lượng bạc.”

“Phi!” Lý Diệu Chân xì hắn một tiếng.

Mộ Nam Chi vỗ cái đầu quả dưa của Bạch Cơ, Bạch Cơ ngầm hiểu: “Phi phi phi...”

...

Đêm lạnh như nước.

Dung Dung giấc ngủ cực nông, vành tai khẽ động, nghe thấy động tĩnh tay áo tung bay rất nhỏ.

Có người thi triển khinh công đáp xuống trong sân bên ngoài.

Nàng theo bản năng đè đoản kiếm đầu giường, sau đó từ trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, phán đoán ra là sư phụ nhà mình.

“Sư phụ, người luyện công về rồi?”

Lúc hỏi, nàng thấy sư phụ đẩy cửa mà vào, trong ánh trăng mông lung, thấy không rõ bộ dáng, nhưng nhìn từ đường nét chỉnh thể, như là có chút chật vật.

Dung Dung ngồi dậy, tính đốt đèn, mỹ phụ nhân vội vàng ngăn cản:

“Đừng đốt đèn!”

Mỹ phụ nhân nhẹ nhàng vòng ra khỏi chướng ngại vật trong phòng, từ sau bình phong xách thùng gỗ, xoay người ra ngoài.

Nửa khắc sau, Dung Dung nghe tiếng cởi quần áo “loạt xoạt”, còn có tiếng nước rất nhỏ, biết bắt đầu tắm rửa.

Thật là, có cái gì phải xấu hổ... Trong lòng Dung Dung nói thầm.

Nàng là sư phụ một tay nuôi lớn, thẳng đến thời thiếu nữ, còn ngẫu nhiên cùng sư phụ ngâm mình ở trong thùng tắm lớn.

Đột nhiên, nàng khụt khịt mũi, thấp giọng nói:

“Mùi gì vậy?”

Võ giả khứu giác sâu sắc.

Tiếng nước dừng lại, mỹ phụ nhân giọng hơi chột dạ:

“Mùi? Ừm, có thể là vi sư ở trong rừng luyện công, dính, dính uế vật...”

Hoàng hoa đại khuê nữ không biết mùi đường, không hoài nghi chút nào cả, “Ồ” một tiếng.

“Sư phụ nha, người nói con nên làm như thế nào mới có thể khiến Hứa Ngân la yêu con.” Dung Dung mặt mày đau khổ.

Mỹ phụ nhân hừ lạnh một tiếng: “Đừng nghĩ nữa, thành thành thật thật tu hành, nhìn người trẻ tuổi bên người nhiều hơn, Hứa Ngân la không phải ngươi có thể trèo cao.”

Dung Dung ‘hừ’ dễ thương: “Con chỉ thích hắn thôi, thích thì phải đi tranh thủ, có thể hàng ngày nhìn thấy hắn, làm thiếp con cũng nguyện ý.”

Thích thì phải đi tranh thủ... Mỹ phụ nhân tựa lưng thùng tắm, lẩm bẩm.

...

Lý Linh Tố đạp bóng đêm trở về, mặt mày hồng hào, mặt mỉm cười, trạng thái chỉnh thể thuyết minh hoàn mỹ cho câu “người gặp việc vui tinh thần sướng”.

Tuy nàng vẫn như cũ không thể trực diện đoạn cảm tình này, sợ hãi hậu quả sau khi nó công khai, nhưng cũng không kiên quyết muốn phân rõ giới hạn với mình nữa.

Lý Linh Tố có thể lý giải băn khoăn của Quý Cẩm Mai, bởi vì hắn cũng có sự sợ hãi tương tự.

Hai người chênh lệch gần hai mươi tuổi kết làm đạo lữ, ở dưới cảnh giới siêu phàm, tổ hợp như vậy mặc kệ ở Thiên tông hay thế tục, đều sẽ đưa tới ánh mắt khác thường.

Thậm chí bị người ta phỉ nhổ.

Hắn ấn phi kiếm xuống, khi tới gần chỗ ở, sớm hạ xuống, sau đó cẩn thận sửa sang lại mũ áo một phen.

Xác nhận không có sơ hở, lúc này mới quay về tứ hợp viện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.