Chương trước
Chương sau
Lập tức gió đổi chiều.

“Không hổ là lão tổ tông, sống lâu, đúng là có trí tuệ, thông minh hơn chúng ta.”

“Lão tổ tông là người từng trải qua loạn thế, là người có đại trí tuệ.”

Đám người Kiều Ông, Dương Thôi Tuyết không tiếc lời ca ngợi, vẻ mặt vui mừng, một vấn đề khó làm người ta đau đầu, được lão tổ tông dễ dàng giải quyết.

Ôn Thừa Bật ngẩn người, liên tục xua tay:

“Cái này không phải là chủ ý của lão tổ tông...”

Mọi người hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi?”

Ôn Thừa Bật vẫn lắc đầu:

“Không phải ta.”

Mắt Tiêu Nguyệt Nô nhất thời sáng ngời.

Quả nhiên, liền nghe Ôn Thừa Bật nói:

“Là Hứa Ngân la ra chủ ý, hắn vừa lúc đang nói chuyện với lão tổ tông, thuận miệng ra chủ ý cho ta.

“Chậc chậc, không hổ là Hứa Ngân la tinh thông binh pháp, thi từ, văn thao vũ lược, có tài trị quốc.”

Hứa Ngân la à... Mọi người nhìn nhau, có loại cảm thụ trong lòng “Thì ra là hắn, vậy ta không có gì phải kinh ngạc”.

“Sớm biết đã không tốn đầu óc, trực tiếp hỏi Hứa Ngân la tốt bao nhiêu.”

Phó Tinh Môn đập bàn cảm khái.

Có một vị thần nhân như vậy, bọn họ thế mà như không thấy, ở nơi này tranh luận lâu như vậy.

Dương Thôi Tuyết cảm khái nói:

“Quả thật có tài trị quốc, Hứa Ngân la là đệ tử của Ngụy Uyên, trò giỏi hơn thầy.”

Trong phòng nghị sự, không khí lập tức thoải mái, vui vẻ hẳn lên.

...

Dung Dung theo đồng môn Vạn Hoa lâu, phụ trách đun thuốc, chỉ huy sĩ tốt dọn dẹp tường đổ ngói vỡ, để quân trấn nhanh chóng khôi phục trật tự.

“Sư phụ, người vì sao rầu rĩ không vui?”

Dung Dung nghiêng đầu, nhìn mỹ phụ nhân chọn dược liệu.

Võ Lâm minh gặp kiếp nạn lớn này, tất nhiên làm người ta bi thương, nhưng kẻ địch bị thành công đánh đuổi, Hứa Ngân la tỏa sáng rực rỡ, giáo chúng Võ Lâm minh may mắn thấy trận chiến kinh thế này, trừ người cá biệt đau đớn bởi mất người thân bạn bè, đại bộ phận mọi người vẫn là phấn chấn chiếm đa số.

Nhất là bọn họ các đệ tử phụ thuộc thế lực này, tâm tính tương đối càng thêm thoải mái.

Dù sao tổng bộ không phải sơn môn nhà mình.

Nhưng mỹ phụ nhân từ sau khi chiến đấu kết thúc, liền luôn mặt co mày cáu, rõ ràng là có tâm sự.

“Vi sư không có việc gì, chớ ở đây lắm miệng, làm việc của ngươi đi.”

Mỹ phụ nhân nhíu mày dạy dỗ.

Dung Dung bĩu môi, vừa hỗ trợ chọn dược liệu, vừa nói thầm:

“Con lượn lờ ở xung quanh, chưa nhìn thấy Hứa Ngân la, hắn có lẽ không ở khu vực này.”

Mỹ phụ nhân nhíu mày chặt hơn nữa, nói lời thấm thía:

“Dung Dung, đừng ôm ảo tưởng không nên có, cô nương thích Hứa Ngân la nhiều như sao trời, nhưng nam nhân như vậy, con không khống chế được.

“Nếu làm nô làm thiếp, con nguyện ý?”

Nói tới đây, mỹ phụ nhân vẻ mặt ảm đạm đau lòng.

Dung Dung thấy thế, kinh ngạc, hoa dung thất sắc:

“Sư phụ, con cũng chưa đau lòng, người đau lòng cái gì, chẳng lẽ, chẳng lẽ người cũng thích Hứa Ngân la? Hắn cũng có thể làm con của ngài rồi.”

Mỹ phụ nhân giận dữ, đang muốn nói chuyện, chợt thấy kiếm quang xẹt qua đỉnh đầu, mấy bóng người ngự kiếm phi hành, hướng về nơi nào đó của quân trấn.

Mỹ phụ nhân ngẩn người nhìn bầu trời, vẻ mặt phức tạp.

...

Căn nhà nào đó phía nam quân trấn.

Sở Nguyên Chẩn, Lý Diệu Chân cùng Lý Linh Tố đè phi kiếm xuống, nhẹ nhàng bay xuống sân.

Trong sân, trên ghế xếp, một người phụ nữ nhan sắc thường thường ngồi, giặt quần áo.

Nhẹ nhàng bâng quơ liếc bọn họ một cái, quay đầu hướng căn phòng hô:

“Họ Hứa, hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới tìm ngươi.”

Nữ nhân này nói chuyện kiểu gì vậy... Lý Diệu Chân vẻ mặt mất hứng.

Vương phi? Sở Nguyên Chẩn thì cân nhắc phụ nhân nhan sắc bình thường, có chút không dám khẳng định thân phận của nàng.

Hắn biết Trấn Bắc vương phi trong truyền thuyết theo Hứa Thất An lưu lạc chân trời.

Nhưng khuôn mặt thường thường không có gì lạ trước mắt, khiến hắn khó có thể liên hệ với Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân.

Hứa Thất An trong phòng đổi ga giường nghe tiếng đi ra, cười như ngày xưa:

“Sự tình làm thỏa đáng rồi?”

Ánh mắt hắn hơi dừng ở trên người Đông Phương Uyển Thanh.

Lý Linh Tố “khụ” một tiếng, nói:

“Hứa huynh, Thanh tỷ không có ý đối địch với ngươi, chỉ là ai vì chủ nấy...”

Hứa Thất An khoát tay: “Niệm ở trên phần ngươi giúp ta, ta không làm khó nàng ấy.”

Đông Phương Uyển Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Kẻ địch chủ yếu của hắn là Phật môn cùng Hứa Bình Phong, ở trong chuyến đi giang hồ này, Đông Phương tỷ muội tuy cũng là kẻ địch, nhưng tiếp xúc với nhau không nhiều.

Mà so sánh với tỷ tỷ Đông Phương Uyển Dung, Đông Phương Uyển Thanh cảm giác tồn tại cực thấp.

Hứa Thất An đối với nàng không có giá trị thù hận quá lớn, thật ra chính là trình độ không đủ, không để vào mắt.

Lý Linh Tố đứng khoanh tay, khí chất bất phàm, cười nói:

“Thanh tỷ, ta nói, tỷ phải tin tưởng ta, ta vẫn có vài phần thể diện.”

Hứa Thất An liếc hắn một cái, không có vẻ mặt gì quay đầu, hướng trong phòng hô:

“Sài Hạnh Nhi, đi ra một chút.”

Vẻ mặt Lý Linh Tố lập tức cứng đờ!

Sài Hạnh Nhi mặc váy vải mộc mạc, lại khó che đi thiên sinh lệ chất, nàng có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.

Sắc mặt hơi trắng bệch, như có bệnh, khiến nàng vốn đã khí chất nhu nhược, tỏ ra càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Nàng là loại nữ tử có thể kích phát ý muốn bảo hộ của nam nhân, nhưng ở trong mắt Lý Linh Tố lúc này, nàng như là ngòi nổ của hỏa pháo.

Lý Linh Tố cười miễn cưỡng:

“Hạnh Nhi sao lại đi ra?”

Hứa Thất An làm bộ làm tịch cảm khái:

“Biết lần này cần đánh nhau với kẻ địch mạnh, cho nên ta sớm mang Sài Hạnh Nhi thả ra, quên thông báo ngươi. Nàng tuy gánh vác tội nghiệt, nhưng dù sao cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi. Ta khẳng định sẽ có trách nhiệm đối với tính mạng của nàng.”

“Ta cảm ơn ngươi nha!” Lý Linh Tố có chút nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

Sài Hạnh Nhi nhìn kỹ Đông Phương Uyển Thanh, Đông Phương Uyển Thanh đánh giá Sài Hạnh Nhi.

“Lý lang, nàng là ai?”

Các nàng trăm miệng một lời.

Lý lang... Xong rồi, không cần hỏi nữa, xưng hô đã nói rõ tất cả.

Sài Hạnh Nhi cùng Đông Phương Uyển Thanh ánh mắt giao hội, tia lửa điện văng khắp nơi.

Phập... Lý Diệu Chân suýt nữa đưa tay che, không để mình cười ra tiếng.

Thầm nhủ Lý Linh Tố ơi Lý Linh Tố, ngươi rốt cuộc có hôm nay.

Đông Phương Uyển Thanh giọng căm hận nói:

“Lý lang, đây lại là hồ mị tử ngươi câu dẫn ở nơi nào? Ngươi có ta cùng tỷ tỷ còn chưa đủ, câu dẫn tiểu tiện nhân của Lôi Châu thương hội còn không biết đủ. Ngươi ở bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu tình phụ?”

Vậy thì nhiều rồi, thánh tử (sư ca) nhân tình trải rộng Trung Nguyên, nói không chừng, trong Võ Lâm minh cũng có... Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân, vào lúc này đạt tới cảnh giới cao thâm lòng có Linh Tê. Lập tức gió đổi chiều.

“Không hổ là lão tổ tông, sống lâu, đúng là có trí tuệ, thông minh hơn chúng ta.”

“Lão tổ tông là người từng trải qua loạn thế, là người có đại trí tuệ.”

Đám người Kiều Ông, Dương Thôi Tuyết không tiếc lời ca ngợi, vẻ mặt vui mừng, một vấn đề khó làm người ta đau đầu, được lão tổ tông dễ dàng giải quyết.

Ôn Thừa Bật ngẩn người, liên tục xua tay:

“Cái này không phải là chủ ý của lão tổ tông...”

Mọi người hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi?”

Ôn Thừa Bật vẫn lắc đầu:

“Không phải ta.”

Mắt Tiêu Nguyệt Nô nhất thời sáng ngời.

Quả nhiên, liền nghe Ôn Thừa Bật nói:

“Là Hứa Ngân la ra chủ ý, hắn vừa lúc đang nói chuyện với lão tổ tông, thuận miệng ra chủ ý cho ta.

“Chậc chậc, không hổ là Hứa Ngân la tinh thông binh pháp, thi từ, văn thao vũ lược, có tài trị quốc.”

Hứa Ngân la à... Mọi người nhìn nhau, có loại cảm thụ trong lòng “Thì ra là hắn, vậy ta không có gì phải kinh ngạc”.

“Sớm biết đã không tốn đầu óc, trực tiếp hỏi Hứa Ngân la tốt bao nhiêu.”

Phó Tinh Môn đập bàn cảm khái.

Có một vị thần nhân như vậy, bọn họ thế mà như không thấy, ở nơi này tranh luận lâu như vậy.

Dương Thôi Tuyết cảm khái nói:

“Quả thật có tài trị quốc, Hứa Ngân la là đệ tử của Ngụy Uyên, trò giỏi hơn thầy.”

Trong phòng nghị sự, không khí lập tức thoải mái, vui vẻ hẳn lên.

...

Dung Dung theo đồng môn Vạn Hoa lâu, phụ trách đun thuốc, chỉ huy sĩ tốt dọn dẹp tường đổ ngói vỡ, để quân trấn nhanh chóng khôi phục trật tự.

“Sư phụ, người vì sao rầu rĩ không vui?”

Dung Dung nghiêng đầu, nhìn mỹ phụ nhân chọn dược liệu.

Võ Lâm minh gặp kiếp nạn lớn này, tất nhiên làm người ta bi thương, nhưng kẻ địch bị thành công đánh đuổi, Hứa Ngân la tỏa sáng rực rỡ, giáo chúng Võ Lâm minh may mắn thấy trận chiến kinh thế này, trừ người cá biệt đau đớn bởi mất người thân bạn bè, đại bộ phận mọi người vẫn là phấn chấn chiếm đa số.

Nhất là bọn họ các đệ tử phụ thuộc thế lực này, tâm tính tương đối càng thêm thoải mái.

Dù sao tổng bộ không phải sơn môn nhà mình.

Nhưng mỹ phụ nhân từ sau khi chiến đấu kết thúc, liền luôn mặt co mày cáu, rõ ràng là có tâm sự.

“Vi sư không có việc gì, chớ ở đây lắm miệng, làm việc của ngươi đi.”

Mỹ phụ nhân nhíu mày dạy dỗ.

Dung Dung bĩu môi, vừa hỗ trợ chọn dược liệu, vừa nói thầm:

“Con lượn lờ ở xung quanh, chưa nhìn thấy Hứa Ngân la, hắn có lẽ không ở khu vực này.”

Mỹ phụ nhân nhíu mày chặt hơn nữa, nói lời thấm thía:

“Dung Dung, đừng ôm ảo tưởng không nên có, cô nương thích Hứa Ngân la nhiều như sao trời, nhưng nam nhân như vậy, con không khống chế được.

“Nếu làm nô làm thiếp, con nguyện ý?”

Nói tới đây, mỹ phụ nhân vẻ mặt ảm đạm đau lòng.

Dung Dung thấy thế, kinh ngạc, hoa dung thất sắc:

“Sư phụ, con cũng chưa đau lòng, người đau lòng cái gì, chẳng lẽ, chẳng lẽ người cũng thích Hứa Ngân la? Hắn cũng có thể làm con của ngài rồi.”

Mỹ phụ nhân giận dữ, đang muốn nói chuyện, chợt thấy kiếm quang xẹt qua đỉnh đầu, mấy bóng người ngự kiếm phi hành, hướng về nơi nào đó của quân trấn.

Mỹ phụ nhân ngẩn người nhìn bầu trời, vẻ mặt phức tạp.

...

Căn nhà nào đó phía nam quân trấn.

Sở Nguyên Chẩn, Lý Diệu Chân cùng Lý Linh Tố đè phi kiếm xuống, nhẹ nhàng bay xuống sân.

Trong sân, trên ghế xếp, một người phụ nữ nhan sắc thường thường ngồi, giặt quần áo.

Nhẹ nhàng bâng quơ liếc bọn họ một cái, quay đầu hướng căn phòng hô:

“Họ Hứa, hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới tìm ngươi.”

Nữ nhân này nói chuyện kiểu gì vậy... Lý Diệu Chân vẻ mặt mất hứng.

Vương phi? Sở Nguyên Chẩn thì cân nhắc phụ nhân nhan sắc bình thường, có chút không dám khẳng định thân phận của nàng.

Hắn biết Trấn Bắc vương phi trong truyền thuyết theo Hứa Thất An lưu lạc chân trời.

Nhưng khuôn mặt thường thường không có gì lạ trước mắt, khiến hắn khó có thể liên hệ với Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân.

Hứa Thất An trong phòng đổi ga giường nghe tiếng đi ra, cười như ngày xưa:

“Sự tình làm thỏa đáng rồi?”

Ánh mắt hắn hơi dừng ở trên người Đông Phương Uyển Thanh.

Lý Linh Tố “khụ” một tiếng, nói:

“Hứa huynh, Thanh tỷ không có ý đối địch với ngươi, chỉ là ai vì chủ nấy...”

Hứa Thất An khoát tay: “Niệm ở trên phần ngươi giúp ta, ta không làm khó nàng ấy.”

Đông Phương Uyển Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Kẻ địch chủ yếu của hắn là Phật môn cùng Hứa Bình Phong, ở trong chuyến đi giang hồ này, Đông Phương tỷ muội tuy cũng là kẻ địch, nhưng tiếp xúc với nhau không nhiều.

Mà so sánh với tỷ tỷ Đông Phương Uyển Dung, Đông Phương Uyển Thanh cảm giác tồn tại cực thấp.

Hứa Thất An đối với nàng không có giá trị thù hận quá lớn, thật ra chính là trình độ không đủ, không để vào mắt.

Lý Linh Tố đứng khoanh tay, khí chất bất phàm, cười nói:

“Thanh tỷ, ta nói, tỷ phải tin tưởng ta, ta vẫn có vài phần thể diện.”

Hứa Thất An liếc hắn một cái, không có vẻ mặt gì quay đầu, hướng trong phòng hô:

“Sài Hạnh Nhi, đi ra một chút.”

Vẻ mặt Lý Linh Tố lập tức cứng đờ!

Sài Hạnh Nhi mặc váy vải mộc mạc, lại khó che đi thiên sinh lệ chất, nàng có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.

Sắc mặt hơi trắng bệch, như có bệnh, khiến nàng vốn đã khí chất nhu nhược, tỏ ra càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Nàng là loại nữ tử có thể kích phát ý muốn bảo hộ của nam nhân, nhưng ở trong mắt Lý Linh Tố lúc này, nàng như là ngòi nổ của hỏa pháo.

Lý Linh Tố cười miễn cưỡng:

“Hạnh Nhi sao lại đi ra?”

Hứa Thất An làm bộ làm tịch cảm khái:

“Biết lần này cần đánh nhau với kẻ địch mạnh, cho nên ta sớm mang Sài Hạnh Nhi thả ra, quên thông báo ngươi. Nàng tuy gánh vác tội nghiệt, nhưng dù sao cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi. Ta khẳng định sẽ có trách nhiệm đối với tính mạng của nàng.”

“Ta cảm ơn ngươi nha!” Lý Linh Tố có chút nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

Sài Hạnh Nhi nhìn kỹ Đông Phương Uyển Thanh, Đông Phương Uyển Thanh đánh giá Sài Hạnh Nhi.

“Lý lang, nàng là ai?”

Các nàng trăm miệng một lời.

Lý lang... Xong rồi, không cần hỏi nữa, xưng hô đã nói rõ tất cả.

Sài Hạnh Nhi cùng Đông Phương Uyển Thanh ánh mắt giao hội, tia lửa điện văng khắp nơi.

Phập... Lý Diệu Chân suýt nữa đưa tay che, không để mình cười ra tiếng.

Thầm nhủ Lý Linh Tố ơi Lý Linh Tố, ngươi rốt cuộc có hôm nay.

Đông Phương Uyển Thanh giọng căm hận nói:

“Lý lang, đây lại là hồ mị tử ngươi câu dẫn ở nơi nào? Ngươi có ta cùng tỷ tỷ còn chưa đủ, câu dẫn tiểu tiện nhân của Lôi Châu thương hội còn không biết đủ. Ngươi ở bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu tình phụ?”

Vậy thì nhiều rồi, thánh tử (sư ca) nhân tình trải rộng Trung Nguyên, nói không chừng, trong Võ Lâm minh cũng có... Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân, vào lúc này đạt tới cảnh giới cao thâm lòng có Linh Tê.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.