Chương trước
Chương sau
Núi hoang cách Võ Lâm minh cực kỳ xa xôi, Đông Phương Uyển Dung đáp xuống bên khe núi.

“Ô ~ “

Nàng ôm ngực thét lớn một tiếng, ngã ngồi xuống đất, vội nói:

“Lão sư, vì sao phải chạy? Vừa rồi vị thuật sĩ áo trắng kia, có phải đại đệ tử của Giám chính trong miệng người hay không.”

Nạp Lan Thiên Lộc “Ừm” một tiếng, nói:

“Hắn chính là một trong những thủ phạm phía sau màn bày ra chiến dịch Sơn Hải quan.”

Thật là hắn... Đông Phương Uyển Dung hít một hơi, hoang mang nói:

“Vậy càng không cần thiết chạy, ngài nói, hắn tuy không thể tín nhiệm, nhưng ít nhất là minh hữu lâm thời.”

Nạp Lan Thiên Lộc lặng lẽ một chút, chậm rãi nói:

“Ta ở trên người tiểu tử kia cảm ứng được khí tức Huyết Đan.”

“Ai?” Đông Phương Uyển Dung chưa nghe hiểu.

Nạp Lan Thiên Lộc nói:

“Cơ Huyền tiểu tử đó, trên người hắn có khí tức Huyết Đan. Ta đoán Hứa Bình Phong muốn mượn lực lượng long khí, giúp Cơ Huyền tấn thăng tam phẩm.”

Hắn biết Đông Phương Uyển Dung chưa nghe hiểu, kiên nhẫn giải thích:

“Từ xưa đến nay, võ phu tấn thăng tam phẩm chỉ có hai con đường, thứ nhất là dựa vào nội tình bản thân, ôn dưỡng thân thể, lột đi thể xác phàm nhân, mở ra cánh cửa siêu phàm.

“Con đường thứ hai là thu thập sinh mệnh tinh hoa, hình thành Huyết Đan, luyện hóa sinh cơ khổng lồ này tấn thăng tam phẩm. Con đường này rất nguy hiểm, hầu như chưa ai có thể thành công. Nhưng phù hợp thiên địa pháp tắc, bởi vậy có một tia khả năng.

“Kẻ khí vận gia thân, được trời phù hộ, cắn nuốt Huyết Đan, có một tia hy vọng.”

Đông Phương Uyển Dung nhíu mày nói: “Phù hợp thiên địa pháp tắc?”

Nạp Lan Thiên Lộc nói:

“Hoa điểu ngư trùng nhân thú yêu, thế gian vạn vật, đều đang đoạt lấy mọi thứ chung quanh có thể đoạt lấy, sinh mệnh căn cứ vào cướp đoạt, có lẽ loại hình thức cướp đoạt này sẽ thay đổi, nhưng bản chất không thay đổi.

“Bởi vậy, giết hại sinh linh luyện chế Huyết Đan tấn thăng siêu phàm, tuyệt đối không phải đường chết.”

Đông Phương Uyển Dung gật gật đầu, nàng đột nhiên nghĩ tới Hứa Thất An, người này từ năm kinh sát quật khởi, một đường tấn thăng, trong một năm ngắn ngủn đã mạnh mẽ áp chế người cùng thế hệ, tấn thăng siêu phàm.

Hắn hiển nhiên cũng là đi con đường này.

Nạp Lan Thiên Lộc tiếp tục nói:

“Con người đều có khí số, như vi sư nhị phẩm Vũ Sư như vậy, thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến chiến lực chỉnh thể Vu Thần giáo, tự nhiên cũng là có khí vận.

“Hai vị Kim Cương kia cũng như thế, cường giả cảnh giới siêu phàm đều là người có đại khí vận, khác nhau chỉ ở chỗ khí vận nhiều ít.”

Đông Phương Uyển Dung khẽ biến sắc:

“Ý tứ của lão sư là, vị đại đệ tử kia của Giám chính, muốn giết ngài, đoạt lấy khí vận của ngài?”

Nạp Lan Thiên Lộc cười nói:

“Lúc hắn xuất hiện, vi sư đã bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện thượng thượng đại cát. Nhưng thuật sĩ cảnh giới siêu phàm có thể che chắn thiên cơ, khắc chế quẻ thuật. Lòng đề phòng người khác không thể không có, nếu là Hứa Thất An không chết, như vậy chúng ta liền nguy hiểm.

“Lấy trạng thái thầy trò chúng ta, ở lại nơi đó, mặc kệ phe nào thắng lợi, đều có phiêu lưu. Đã như vậy, vì sao không sớm rút lui?

“Về phần kết quả cuối cùng, a, sau này hỏi thăm một chút là được.”

Lão sư vẫn rất vững vàng... Trong lòng Đông Phương Uyển Dung chịu phục.

...

Trên bầu trời, Ngự Phong Chu phi hành ở phía trên biển mây.

Cuồng phong bị chắn ở ngoài trận pháp, trên thuyền một mảng yên tĩnh, Hứa Bình Phong cùng Cơ Huyền đều không nói lời nào, Hứa Nguyên Sương và Hứa Nguyên Hòe cũng không dám mở miệng.

Lại thua rồi, cho dù là phụ thân người tính hết chuyện thiên hạ như vậy, cũng nhiều lần chịu thiệt ở chỗ Hứa Thất An, ta vẫn là lần đầu tiên thấy phụ thân thất thố như thế... Hứa Nguyên Sương mím đôi môi đỏ mọng mỏng manh, lại một lần nữa cảm nhận được anh ruột đáng sợ cùng cường đại.

Ở trong mắt nàng, phụ thân trí mưu vô song, là nhân vật đánh cờ với trời cũng có thể thắng nửa quân.

Trên đời không có chuyện phụ thân không tính đến, kẻ địch của ông là Giám chính, là một dúm người đỉnh cao nhất đó của Cửu Châu đại lục.

Nhưng, người anh ruột bị phụ thân coi là công cụ cùng đồ bỏ kia, hôm nay đã trưởng thành lên, biến thành nhân vật tuyệt đỉnh số lượng không nhiều có thể đánh cờ với phụ thân của Cửu Châu đại lục.

Phụ thân hắn có hối hận vứt bỏ Hứa Thất An hay không... Hứa Nguyên Sương thầm nghĩ.

Thất ca tựa như rất phẫn nộ rất ghen tị... Hứa Nguyên Hòe khi thì trầm ngâm, khi thì liếc Cơ Huyền.

Hắn trái lại có thể lý giải tâm tình của Cơ Huyền, thân là con cháu Cơ thị, trơ mắt nhìn một người ngoài sử dụng Trấn Quốc Kiếm, triệu hồi anh linh tổ tiên, phá hỏng mưu tính của mình.

Phàm là người có lòng trung thành cùng kiêu ngạo tông tộc, đều sẽ vì thế giận tím mặt, hâm mộ ghen tị.

Lúc này, Hứa Bình Phong thản nhiên nói:

“Trận pháp vây khốn long khí còn có thể duy trì bảy ngày, trong vòng bảy ngày, quay về Vân Châu.

“Nhớ rõ mang Ngự Phong Chu thu vào trong đỉnh đồng xanh, như vậy có thể tránh bị Giám chính phát hiện. Không cần lo lắng, Giám chính tuy chặn ở ngoài Vân Châu, nhưng mục tiêu của hắn là ta.

“Các ngươi những con kiến này ra vào, lão sẽ không để ý, cũng không để ý được.”

Cơ Huyền thử nói:

“Khí vận của hai vị Kim Cương, đủ hay không?”

“Không đủ!”

Hứa Bình Phong lắc đầu, bỗng khẽ cười một tiếng: “Ta tự có biện pháp, lần hành tẩu giang hồ này, không tính là uổng phí.”

Cơ Huyền nhẹ nhàng thở ra, quốc sư vẫn là làm người ta yên tâm trước sau như một.

“Ta muốn triệu hồi bọn Bạch Hổ trước.” Cơ Huyền nói.

Đây là thành viên tổ chức của hắn tương lai, đám người Bạch Hổ ở trong quyết đấu vừa rồi đào tẩu, chưa thể quay về Ngự Phong Chu.

Hứa Bình Phong gật đầu: “Giao cho mật thám Thiên Cơ cung phụ trách liên lạc.”

...

Cuồng phong cuốn qua đỉnh núi, Bạch Hổ thân dài hơn một trượng chở đám người Liễu Hồng Miên hạ xuống.

Bạch Hổ chấn động rớt xuống mọi người trên lưng, hóa thành hình người, lòng còn sợ hãi nói:

“Nơi này cách núi Khuyển Nhung hơn một trăm dặm, hẳn là an toàn rồi.”

Hắn chợt một chưởng đánh gãy một cái cây to bên người, ngửa mặt lên trời rít gào.

Tiếng hổ gầm chấn động vô số chim trong rừng bay lên.

“Hắn dựa vào cái gì triệu hồi cao tổ hoàng đế, hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu con bài chưa lật? Kẻ địch khó chơi như thế, làm người ta cuộc sống hàng ngày khó yên.”

Bạch Hổ giận dữ: “Tương lai chủ nhân bắt được hắn, ta muốn uống máu hắn, ăn thịt hắn, chơi nữ nhân của hắn, báo thù cụt tay.”

Làm thủ lĩnh Bạch Hổ tân túc trong hai mươi tám tinh tú dưới trướng Hứa Bình Phong, hắn vô cùng đối địch Hứa Thất An.

Một trận chiến ngoài thành Ung Châu, Hứa Thất An chém cánh tay phải của hắn, điều này làm Bạch Hổ càng thêm thù hận đối với Hứa Thất An. Núi hoang cách Võ Lâm minh cực kỳ xa xôi, Đông Phương Uyển Dung đáp xuống bên khe núi.

“Ô ~ “

Nàng ôm ngực thét lớn một tiếng, ngã ngồi xuống đất, vội nói:

“Lão sư, vì sao phải chạy? Vừa rồi vị thuật sĩ áo trắng kia, có phải đại đệ tử của Giám chính trong miệng người hay không.”

Nạp Lan Thiên Lộc “Ừm” một tiếng, nói:

“Hắn chính là một trong những thủ phạm phía sau màn bày ra chiến dịch Sơn Hải quan.”

Thật là hắn... Đông Phương Uyển Dung hít một hơi, hoang mang nói:

“Vậy càng không cần thiết chạy, ngài nói, hắn tuy không thể tín nhiệm, nhưng ít nhất là minh hữu lâm thời.”

Nạp Lan Thiên Lộc lặng lẽ một chút, chậm rãi nói:

“Ta ở trên người tiểu tử kia cảm ứng được khí tức Huyết Đan.”

“Ai?” Đông Phương Uyển Dung chưa nghe hiểu.

Nạp Lan Thiên Lộc nói:

“Cơ Huyền tiểu tử đó, trên người hắn có khí tức Huyết Đan. Ta đoán Hứa Bình Phong muốn mượn lực lượng long khí, giúp Cơ Huyền tấn thăng tam phẩm.”

Hắn biết Đông Phương Uyển Dung chưa nghe hiểu, kiên nhẫn giải thích:

“Từ xưa đến nay, võ phu tấn thăng tam phẩm chỉ có hai con đường, thứ nhất là dựa vào nội tình bản thân, ôn dưỡng thân thể, lột đi thể xác phàm nhân, mở ra cánh cửa siêu phàm.

“Con đường thứ hai là thu thập sinh mệnh tinh hoa, hình thành Huyết Đan, luyện hóa sinh cơ khổng lồ này tấn thăng tam phẩm. Con đường này rất nguy hiểm, hầu như chưa ai có thể thành công. Nhưng phù hợp thiên địa pháp tắc, bởi vậy có một tia khả năng.

“Kẻ khí vận gia thân, được trời phù hộ, cắn nuốt Huyết Đan, có một tia hy vọng.”

Đông Phương Uyển Dung nhíu mày nói: “Phù hợp thiên địa pháp tắc?”

Nạp Lan Thiên Lộc nói:

“Hoa điểu ngư trùng nhân thú yêu, thế gian vạn vật, đều đang đoạt lấy mọi thứ chung quanh có thể đoạt lấy, sinh mệnh căn cứ vào cướp đoạt, có lẽ loại hình thức cướp đoạt này sẽ thay đổi, nhưng bản chất không thay đổi.

“Bởi vậy, giết hại sinh linh luyện chế Huyết Đan tấn thăng siêu phàm, tuyệt đối không phải đường chết.”

Đông Phương Uyển Dung gật gật đầu, nàng đột nhiên nghĩ tới Hứa Thất An, người này từ năm kinh sát quật khởi, một đường tấn thăng, trong một năm ngắn ngủn đã mạnh mẽ áp chế người cùng thế hệ, tấn thăng siêu phàm.

Hắn hiển nhiên cũng là đi con đường này.

Nạp Lan Thiên Lộc tiếp tục nói:

“Con người đều có khí số, như vi sư nhị phẩm Vũ Sư như vậy, thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến chiến lực chỉnh thể Vu Thần giáo, tự nhiên cũng là có khí vận.

“Hai vị Kim Cương kia cũng như thế, cường giả cảnh giới siêu phàm đều là người có đại khí vận, khác nhau chỉ ở chỗ khí vận nhiều ít.”

Đông Phương Uyển Dung khẽ biến sắc:

“Ý tứ của lão sư là, vị đại đệ tử kia của Giám chính, muốn giết ngài, đoạt lấy khí vận của ngài?”

Nạp Lan Thiên Lộc cười nói:

“Lúc hắn xuất hiện, vi sư đã bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện thượng thượng đại cát. Nhưng thuật sĩ cảnh giới siêu phàm có thể che chắn thiên cơ, khắc chế quẻ thuật. Lòng đề phòng người khác không thể không có, nếu là Hứa Thất An không chết, như vậy chúng ta liền nguy hiểm.

“Lấy trạng thái thầy trò chúng ta, ở lại nơi đó, mặc kệ phe nào thắng lợi, đều có phiêu lưu. Đã như vậy, vì sao không sớm rút lui?

“Về phần kết quả cuối cùng, a, sau này hỏi thăm một chút là được.”

Lão sư vẫn rất vững vàng... Trong lòng Đông Phương Uyển Dung chịu phục.

...

Trên bầu trời, Ngự Phong Chu phi hành ở phía trên biển mây.

Cuồng phong bị chắn ở ngoài trận pháp, trên thuyền một mảng yên tĩnh, Hứa Bình Phong cùng Cơ Huyền đều không nói lời nào, Hứa Nguyên Sương và Hứa Nguyên Hòe cũng không dám mở miệng.

Lại thua rồi, cho dù là phụ thân người tính hết chuyện thiên hạ như vậy, cũng nhiều lần chịu thiệt ở chỗ Hứa Thất An, ta vẫn là lần đầu tiên thấy phụ thân thất thố như thế... Hứa Nguyên Sương mím đôi môi đỏ mọng mỏng manh, lại một lần nữa cảm nhận được anh ruột đáng sợ cùng cường đại.

Ở trong mắt nàng, phụ thân trí mưu vô song, là nhân vật đánh cờ với trời cũng có thể thắng nửa quân.

Trên đời không có chuyện phụ thân không tính đến, kẻ địch của ông là Giám chính, là một dúm người đỉnh cao nhất đó của Cửu Châu đại lục.

Nhưng, người anh ruột bị phụ thân coi là công cụ cùng đồ bỏ kia, hôm nay đã trưởng thành lên, biến thành nhân vật tuyệt đỉnh số lượng không nhiều có thể đánh cờ với phụ thân của Cửu Châu đại lục.

Phụ thân hắn có hối hận vứt bỏ Hứa Thất An hay không... Hứa Nguyên Sương thầm nghĩ.

Thất ca tựa như rất phẫn nộ rất ghen tị... Hứa Nguyên Hòe khi thì trầm ngâm, khi thì liếc Cơ Huyền.

Hắn trái lại có thể lý giải tâm tình của Cơ Huyền, thân là con cháu Cơ thị, trơ mắt nhìn một người ngoài sử dụng Trấn Quốc Kiếm, triệu hồi anh linh tổ tiên, phá hỏng mưu tính của mình.

Phàm là người có lòng trung thành cùng kiêu ngạo tông tộc, đều sẽ vì thế giận tím mặt, hâm mộ ghen tị.

Lúc này, Hứa Bình Phong thản nhiên nói:

“Trận pháp vây khốn long khí còn có thể duy trì bảy ngày, trong vòng bảy ngày, quay về Vân Châu.

“Nhớ rõ mang Ngự Phong Chu thu vào trong đỉnh đồng xanh, như vậy có thể tránh bị Giám chính phát hiện. Không cần lo lắng, Giám chính tuy chặn ở ngoài Vân Châu, nhưng mục tiêu của hắn là ta.

“Các ngươi những con kiến này ra vào, lão sẽ không để ý, cũng không để ý được.”

Cơ Huyền thử nói:

“Khí vận của hai vị Kim Cương, đủ hay không?”

“Không đủ!”

Hứa Bình Phong lắc đầu, bỗng khẽ cười một tiếng: “Ta tự có biện pháp, lần hành tẩu giang hồ này, không tính là uổng phí.”

Cơ Huyền nhẹ nhàng thở ra, quốc sư vẫn là làm người ta yên tâm trước sau như một.

“Ta muốn triệu hồi bọn Bạch Hổ trước.” Cơ Huyền nói.

Đây là thành viên tổ chức của hắn tương lai, đám người Bạch Hổ ở trong quyết đấu vừa rồi đào tẩu, chưa thể quay về Ngự Phong Chu.

Hứa Bình Phong gật đầu: “Giao cho mật thám Thiên Cơ cung phụ trách liên lạc.”

...

Cuồng phong cuốn qua đỉnh núi, Bạch Hổ thân dài hơn một trượng chở đám người Liễu Hồng Miên hạ xuống.

Bạch Hổ chấn động rớt xuống mọi người trên lưng, hóa thành hình người, lòng còn sợ hãi nói:

“Nơi này cách núi Khuyển Nhung hơn một trăm dặm, hẳn là an toàn rồi.”

Hắn chợt một chưởng đánh gãy một cái cây to bên người, ngửa mặt lên trời rít gào.

Tiếng hổ gầm chấn động vô số chim trong rừng bay lên.

“Hắn dựa vào cái gì triệu hồi cao tổ hoàng đế, hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu con bài chưa lật? Kẻ địch khó chơi như thế, làm người ta cuộc sống hàng ngày khó yên.”

Bạch Hổ giận dữ: “Tương lai chủ nhân bắt được hắn, ta muốn uống máu hắn, ăn thịt hắn, chơi nữ nhân của hắn, báo thù cụt tay.”

Làm thủ lĩnh Bạch Hổ tân túc trong hai mươi tám tinh tú dưới trướng Hứa Bình Phong, hắn vô cùng đối địch Hứa Thất An.

Một trận chiến ngoài thành Ung Châu, Hứa Thất An chém cánh tay phải của hắn, điều này làm Bạch Hổ càng thêm thù hận đối với Hứa Thất An.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.