Chương trước
Chương sau
Mặc kệ là đấu pháp Phật môn, Vân Châu phản loạn, một mình thủ Ngọc Dương quan, chém hôn quân vân vân.

Hắn thế mà chưa bao giờ thua, giống như trời đất sủng ái, khí vận bám vào.

Dung Dung cô nương phun ra một hơi, buông lỏng ra nắm tay nắm chặt.

Các nữ tử Vạn Hoa lâu nhao nhao vây quanh lâu chủ nhà mình, vây quanh nàng ở vách đá xem cuộc chiến.

...

“Rầm rầm...”

Trong khối đất cùng đá vụn quay cuồng, Hứa Thất An mang mình “rút” ra, sắc mặt hắn ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Mặc kệ là Độ Phàm Kim Cương, Độ Nan Kim Cương, còn có Vũ Sư Nạp Lan Thiên Lộc, đều mạnh hơn hắn bây giờ, nếu là tu vi khôi phục, hắn có lẽ có thể ép được một vị Kim Cương trong đó.

Nhưng bây giờ bảo hắn đồng thời một đánh ba, vẫn là quá miễn cưỡng.

“Bọn họ không biết mục đích ta kéo dài thời gian, đây là ưu thế lớn nhất của ta, một khắc đồng hồ, chỉ cần bám trụ một khắc đồng hồ, sau khi lão minh chủ xuất quan, có thể phối hợp ta giết ngược lại bọn hắn.

“Ừm, ta cũng không phải đơn đả độc đấu, ta còn có Trấn Quốc Kiếm cùng Thái Bình Đao.”

Hắn nghĩ đến nơi đây, lập tức dừng lại, bởi vì trên không mây đen cuồn cuộn, cột sét to như vại nước tụ lại lần nữa.

Cùng lúc đó, Đông Phương Uyển Dung lại một lần vươn tay, phát động Chú Sát Thuật đối với hắn.

“ẦM!”

Lôi điện màu lam trắng chói lòa nuốt chửng hắn.

Hứa Thất An xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng, chưa bị cột sét đánh trúng, hắn vừa rồi bằng vào “vận khí”, tránh né Chú Sát Thuật ảnh hưởng.

Loại Chú Sát Thuật không có bất cứ môi giới nào thi triển này, chẳng những uy lực sẽ giảm xuống, còn dễ dàng bị che chắn, nhưng Nạp Lan Thiên Lộc lúc trước bằng vào vị cách cao áp chế, khiến Hứa Thất An trúng chiêu.

Một lần này, Hứa Thất An thì bằng vào “khí vận gia thân”, khiến Nạp Lan Thiên Lộc đánh ra một cái “miss”.

Sau đó lợi dụng bước nhảy cái bóng thoát thân.

Hắn vừa đứng vững, Độ Nan Kim Cương đã hoàn thành chạy như điên, ra sức nhảy, dưới “lực đẩy” của mặt đất sụp xuống, lao về phía Hứa Thất An, dựng bàn tay thành đao chém về phía cổ hắn.

“Phật tử, ngươi đã không nguyện quy y Phật môn, vậy thì đi luân hồi đi.”

Đao tay ngưng tụ khí cơ, tựa như tuyệt thế thần binh sắc bén nhất.

Trên thực tế, lấy thể phách Kim Cương, một đao này so với tuyệt thế thần binh chém không có gì khác nhau.

Cho dù tam phẩm võ phu bị chém trúng, cũng phải phá vỡ.

Mục tiêu của Độ Nan Kim Cương rất rõ ràng, lấy đầu của hắn.

Tam phẩm võ phu được xưng Bất Diệt Chi Thể, nhưng ở lúc mới vào cảnh giới này, chặt đầu liền ý nghĩa cái chết. Đến trung kỳ, sinh mệnh lực được lắng đọng lại, trở nên càng thêm hùng hậu, mới có thể bù lại khuyết điểm này.

Nhưng bị chặt đầu, cũng thi triển phong ấn, võ phu sẽ ở trong không ngừng tái sinh không có kết quả, chậm rãi hao hết sinh mệnh lực, hoàn toàn mất mạng.

Độ Phàm Kim Cương vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Hứa Thất An, cũng dựng bàn tay như đao, đâm về phía sau lưng Hứa Thất An, mục tiêu là trái tim.

Nạp Lan Thiên Lộc khống chế Đông Phương Uyển Dung, lần nữa mở hai bàn tay, thi triển Chú Sát Thuật, một lần này, hắn đã thành công.

Thân thể Hứa Thất An mắt thấy sắp bị bóng tối bao trùm, bị cắt ngang, cái bóng rút đi như thủy triều.

Ba vị siêu phàm liên thủ, muốn một đòn tất sát, tốc chiến tốc thắng.

Lúc chỉ mành treo chuông, một bóng người chân đạp phi kiếm, gào thét như gió, Lý Linh Tố mai phục ở chung quanh bắt lấy cơ hội, mang Hồn Thiên Kính nắm trong tay nhắm vào Hứa Thất An, hai vị Kim Cương.

Thân thể Độ Phàm và Độ Nan đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt xuất hiện giây lát mê mang, thiên hồn của bọn họ bị cưỡng ép kéo ra một nửa.

Lực lượng đó như không còn sức tiếp tục, chưa thể thành công.

Nhưng cái này đã cho Hứa Thất An một cơ hội thở dốc, hắn bình tĩnh nghiêng người, từ giữa hai đòn đao tay né tránh, đồng thời xoay tròn, hóa thành bánh xe gió.

Trấn Quốc Kiếm và Thái Bình Đao quét ngang.

Keng keng keng keng... Cơn bão lưỡi đao ở cổ hai gã Kim Cương chém ra tia lửa chói mắt, rốt cuộc, “Phốc” một tiếng, cổ Độ Nan cùng Độ Phàm bị cắt rách, máu tươi màu vàng sẫm phun trào ra.

Máu màu vàng sẫm hắt xuống, phàm là cỏ cây chạm đến máu Kim Cương nhanh chóng héo rũ.

Hiệu quả thiên hồn ly thể trôi qua trong nháy mắt, hai vị Kim Cương thấy mất tiên cơ, liền ôm cổ, lui về phía sau.

Mà lúc này, Lý Linh Tố đã chạy xa.

Hắn thông minh trốn khỏi phạm vi mây đen bao phủ, sợ bị sét của Nạp Lan Thiên Lộc một chiêu đánh chết.

“Đừng nhận ra ta, đừng nhận ra ta...”

Lý Linh Tố giẫm phi kiếm, xuyên qua ở trong rừng rậm, mượn dùng cây cối che chắn thân thể.

“Ta còn chưa kịp dịch dung, Hứa Thất An chết tiệt, ta không nên cứu ngươi. Cặn bã chết bởi thiên kiếp chẳng lẽ không phải biểu hiện của chính nghĩa sao.”

Lý Linh Tố vừa nói thầm, vừa hướng nơi xa bỏ chạy.

“Hứa Ngân la đã phá thân thể Kim Cương...”

Một màn này ở trong mắt một đám người xem cuộc chiến đỉnh núi phía nam, có thể xưng là gió đổi chiều, mắt thi nhau sáng lên.

Sắc mặt đám người Tào Thanh Dương không căng thẳng nữa.

Ít nhất bọn họ biết, Hứa Ngân la là có phần thắng, không phải chỉ có thể bị đánh.

Trong lòng Dung Dung vui sướng, bỗng phát hiện sư phụ bên cạnh, thân hình cứng ngắc, kinh ngạc nhìn xa xa, vẻ mặt giống như mừng giống như buồn giống như giận.

Dung Dung theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chính là đỉnh núi vừa rồi vị nam tử kia ngự kiếm phi hành biến mất.

Vừa rồi người nọ, tựa như có chút quen mắt... Dung Dung hơi nhíu mày, khoảng cách quá xa, nàng thấy không rõ người nọ.

“Sư phụ?”

Dung Dung thấp giọng hỏi một câu.

Mỹ phụ nhân sớm qua tuổi bốn mươi giật mình tỉnh ngộ, lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, nhưng tựa như không muốn nói chuyện.

“Khất Hoan Đan Hương, ngươi thao túng thú vật phụ cận, tìm kiếm tung tích Lý Linh Tố. Bạch Hổ, ngươi có thể ngự phong, tốc độ nhanh nhất, một khi Khất Hoan Đan Hương tìm được tung tích đạo sĩ thối kia, lập tức hiện ra chân thân mang chúng ta đuổi giết.”

Liễu Hồng Miên thấy Lý Linh Tố như thần binh từ trên trời xuống, suýt nữa thay đổi chiến cuộc, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.

Đám người Bạch Hổ không có ý kiến, đề nghị của Liễu Hồng Miên chính hợp tâm ý bọn họ.

...

“Soạt...”

Hứa Thất An liếm máu màu vàng sẫm trên Trấn Quốc Kiếm, mắt sáng lên, lộ ra nét vui mừng.

“Lực lượng Kim Cương thật nồng đậm, nếu có thể uống cạn máu tươi một người trong các ngươi, Kim Cương Thần Công của ta liền có thể đại thành.”

Kim Cương Thần Công tu hành đến cảnh giới đại thành, màu da cùng máu sẽ chuyển thành màu vàng sẫm, trong tinh huyết ẩn chứa Kim Cương thần lực.

Tào Thanh Dương hấp thu tinh huyết của hắn, có được Kim Cương Thần Công là ví dụ.

“Cuồng vọng!”

Độ Nan Kim Cương quát. Mặc kệ là đấu pháp Phật môn, Vân Châu phản loạn, một mình thủ Ngọc Dương quan, chém hôn quân vân vân.

Hắn thế mà chưa bao giờ thua, giống như trời đất sủng ái, khí vận bám vào.

Dung Dung cô nương phun ra một hơi, buông lỏng ra nắm tay nắm chặt.

Các nữ tử Vạn Hoa lâu nhao nhao vây quanh lâu chủ nhà mình, vây quanh nàng ở vách đá xem cuộc chiến.

...

“Rầm rầm...”

Trong khối đất cùng đá vụn quay cuồng, Hứa Thất An mang mình “rút” ra, sắc mặt hắn ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Mặc kệ là Độ Phàm Kim Cương, Độ Nan Kim Cương, còn có Vũ Sư Nạp Lan Thiên Lộc, đều mạnh hơn hắn bây giờ, nếu là tu vi khôi phục, hắn có lẽ có thể ép được một vị Kim Cương trong đó.

Nhưng bây giờ bảo hắn đồng thời một đánh ba, vẫn là quá miễn cưỡng.

“Bọn họ không biết mục đích ta kéo dài thời gian, đây là ưu thế lớn nhất của ta, một khắc đồng hồ, chỉ cần bám trụ một khắc đồng hồ, sau khi lão minh chủ xuất quan, có thể phối hợp ta giết ngược lại bọn hắn.

“Ừm, ta cũng không phải đơn đả độc đấu, ta còn có Trấn Quốc Kiếm cùng Thái Bình Đao.”

Hắn nghĩ đến nơi đây, lập tức dừng lại, bởi vì trên không mây đen cuồn cuộn, cột sét to như vại nước tụ lại lần nữa.

Cùng lúc đó, Đông Phương Uyển Dung lại một lần vươn tay, phát động Chú Sát Thuật đối với hắn.

“ẦM!”

Lôi điện màu lam trắng chói lòa nuốt chửng hắn.

Hứa Thất An xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng, chưa bị cột sét đánh trúng, hắn vừa rồi bằng vào “vận khí”, tránh né Chú Sát Thuật ảnh hưởng.

Loại Chú Sát Thuật không có bất cứ môi giới nào thi triển này, chẳng những uy lực sẽ giảm xuống, còn dễ dàng bị che chắn, nhưng Nạp Lan Thiên Lộc lúc trước bằng vào vị cách cao áp chế, khiến Hứa Thất An trúng chiêu.

Một lần này, Hứa Thất An thì bằng vào “khí vận gia thân”, khiến Nạp Lan Thiên Lộc đánh ra một cái “miss”.

Sau đó lợi dụng bước nhảy cái bóng thoát thân.

Hắn vừa đứng vững, Độ Nan Kim Cương đã hoàn thành chạy như điên, ra sức nhảy, dưới “lực đẩy” của mặt đất sụp xuống, lao về phía Hứa Thất An, dựng bàn tay thành đao chém về phía cổ hắn.

“Phật tử, ngươi đã không nguyện quy y Phật môn, vậy thì đi luân hồi đi.”

Đao tay ngưng tụ khí cơ, tựa như tuyệt thế thần binh sắc bén nhất.

Trên thực tế, lấy thể phách Kim Cương, một đao này so với tuyệt thế thần binh chém không có gì khác nhau.

Cho dù tam phẩm võ phu bị chém trúng, cũng phải phá vỡ.

Mục tiêu của Độ Nan Kim Cương rất rõ ràng, lấy đầu của hắn.

Tam phẩm võ phu được xưng Bất Diệt Chi Thể, nhưng ở lúc mới vào cảnh giới này, chặt đầu liền ý nghĩa cái chết. Đến trung kỳ, sinh mệnh lực được lắng đọng lại, trở nên càng thêm hùng hậu, mới có thể bù lại khuyết điểm này.

Nhưng bị chặt đầu, cũng thi triển phong ấn, võ phu sẽ ở trong không ngừng tái sinh không có kết quả, chậm rãi hao hết sinh mệnh lực, hoàn toàn mất mạng.

Độ Phàm Kim Cương vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Hứa Thất An, cũng dựng bàn tay như đao, đâm về phía sau lưng Hứa Thất An, mục tiêu là trái tim.

Nạp Lan Thiên Lộc khống chế Đông Phương Uyển Dung, lần nữa mở hai bàn tay, thi triển Chú Sát Thuật, một lần này, hắn đã thành công.

Thân thể Hứa Thất An mắt thấy sắp bị bóng tối bao trùm, bị cắt ngang, cái bóng rút đi như thủy triều.

Ba vị siêu phàm liên thủ, muốn một đòn tất sát, tốc chiến tốc thắng.

Lúc chỉ mành treo chuông, một bóng người chân đạp phi kiếm, gào thét như gió, Lý Linh Tố mai phục ở chung quanh bắt lấy cơ hội, mang Hồn Thiên Kính nắm trong tay nhắm vào Hứa Thất An, hai vị Kim Cương.

Thân thể Độ Phàm và Độ Nan đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt xuất hiện giây lát mê mang, thiên hồn của bọn họ bị cưỡng ép kéo ra một nửa.

Lực lượng đó như không còn sức tiếp tục, chưa thể thành công.

Nhưng cái này đã cho Hứa Thất An một cơ hội thở dốc, hắn bình tĩnh nghiêng người, từ giữa hai đòn đao tay né tránh, đồng thời xoay tròn, hóa thành bánh xe gió.

Trấn Quốc Kiếm và Thái Bình Đao quét ngang.

Keng keng keng keng... Cơn bão lưỡi đao ở cổ hai gã Kim Cương chém ra tia lửa chói mắt, rốt cuộc, “Phốc” một tiếng, cổ Độ Nan cùng Độ Phàm bị cắt rách, máu tươi màu vàng sẫm phun trào ra.

Máu màu vàng sẫm hắt xuống, phàm là cỏ cây chạm đến máu Kim Cương nhanh chóng héo rũ.

Hiệu quả thiên hồn ly thể trôi qua trong nháy mắt, hai vị Kim Cương thấy mất tiên cơ, liền ôm cổ, lui về phía sau.

Mà lúc này, Lý Linh Tố đã chạy xa.

Hắn thông minh trốn khỏi phạm vi mây đen bao phủ, sợ bị sét của Nạp Lan Thiên Lộc một chiêu đánh chết.

“Đừng nhận ra ta, đừng nhận ra ta...”

Lý Linh Tố giẫm phi kiếm, xuyên qua ở trong rừng rậm, mượn dùng cây cối che chắn thân thể.

“Ta còn chưa kịp dịch dung, Hứa Thất An chết tiệt, ta không nên cứu ngươi. Cặn bã chết bởi thiên kiếp chẳng lẽ không phải biểu hiện của chính nghĩa sao.”

Lý Linh Tố vừa nói thầm, vừa hướng nơi xa bỏ chạy.

“Hứa Ngân la đã phá thân thể Kim Cương...”

Một màn này ở trong mắt một đám người xem cuộc chiến đỉnh núi phía nam, có thể xưng là gió đổi chiều, mắt thi nhau sáng lên.

Sắc mặt đám người Tào Thanh Dương không căng thẳng nữa.

Ít nhất bọn họ biết, Hứa Ngân la là có phần thắng, không phải chỉ có thể bị đánh.

Trong lòng Dung Dung vui sướng, bỗng phát hiện sư phụ bên cạnh, thân hình cứng ngắc, kinh ngạc nhìn xa xa, vẻ mặt giống như mừng giống như buồn giống như giận.

Dung Dung theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chính là đỉnh núi vừa rồi vị nam tử kia ngự kiếm phi hành biến mất.

Vừa rồi người nọ, tựa như có chút quen mắt... Dung Dung hơi nhíu mày, khoảng cách quá xa, nàng thấy không rõ người nọ.

“Sư phụ?”

Dung Dung thấp giọng hỏi một câu.

Mỹ phụ nhân sớm qua tuổi bốn mươi giật mình tỉnh ngộ, lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, nhưng tựa như không muốn nói chuyện.

“Khất Hoan Đan Hương, ngươi thao túng thú vật phụ cận, tìm kiếm tung tích Lý Linh Tố. Bạch Hổ, ngươi có thể ngự phong, tốc độ nhanh nhất, một khi Khất Hoan Đan Hương tìm được tung tích đạo sĩ thối kia, lập tức hiện ra chân thân mang chúng ta đuổi giết.”

Liễu Hồng Miên thấy Lý Linh Tố như thần binh từ trên trời xuống, suýt nữa thay đổi chiến cuộc, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.

Đám người Bạch Hổ không có ý kiến, đề nghị của Liễu Hồng Miên chính hợp tâm ý bọn họ.

...

“Soạt...”

Hứa Thất An liếm máu màu vàng sẫm trên Trấn Quốc Kiếm, mắt sáng lên, lộ ra nét vui mừng.

“Lực lượng Kim Cương thật nồng đậm, nếu có thể uống cạn máu tươi một người trong các ngươi, Kim Cương Thần Công của ta liền có thể đại thành.”

Kim Cương Thần Công tu hành đến cảnh giới đại thành, màu da cùng máu sẽ chuyển thành màu vàng sẫm, trong tinh huyết ẩn chứa Kim Cương thần lực.

Tào Thanh Dương hấp thu tinh huyết của hắn, có được Kim Cương Thần Công là ví dụ.

“Cuồng vọng!”

Độ Nan Kim Cương quát.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.